- Người Lưu Ly vương thành nói, bọn họ lần này thảo phạt Phong Vân giáo, không tính nợ cũ, chỉ tính nợ đánh lén Khổ Man tộc rồi vu oan cho Lưu Ly vương thành. Hơn nữa...

Người báo tin kia có chút khiếp đảm nhìn Thư Vạn Thanh, ấp a ấp úng, nhưng lại không tiếp tục mở miệng.

- Cứ nói đi, đừng ngại.

Thư Vạn Thanh thản nhiên nói.

- Nói đi, Thư đạo hữu là người hiểu chuyện, cũng là người sảng khoái.

Người đưa tin kia lúc này mới gật đầu, lấy hết dũng khí, nói:

- Người Lưu Ly vương thành biết rõ người đánh lén Khổ Man tộc không phải là người Phong Vân giáo, mà là Thư Vạn Thanh tiền bối. Chỉ là trước mắt bọn họ còn không biết rõ tôn tính đại danh của Thư Vạn Thanh tiền bối, chỉ biết là tiền bối là cường giả nhân tộc.

- Hắn nói gì?

Hạ Hầu Minh truy vấn.

- hắn nói, chỉ cần chúng ta đem người giao ra. Bọn hắn sẽ lập tức lui binh, căm đoan không tính nợ cũ.

Người báo tin kia nói tới đây, ánh mắt không dám nhìn về phía Thư Vạn Thanh.

Thư Vạn Thanh cười khặc khặc:

- Kế châm ngòi ly gián thật thấp kém. Giáo chủ, nếu như ngươi cảm thấy lão phu nói lời dư thừa, vậy hiện tại lão phu sẽ lập tức cáo từ, như vậy cũng không sao cả.

Hiển nhiên, Thư Vạn Thanh là kẻ tài cao gan lớn, đối với việc Lưu Ly vương thành thảo phạt cũng không quá để ý.

Hạ Hầu Minh thở dài:

- Kế châm ngòi ly gián thật thấp kém. Quan hệ giữa ta và Thư đạo hữu há có thể bị Giang Trần tiểu tử kia châm ngòi?

- Đi, người Lưu Ly vương thành kia đã tới. Bổn giáo chủ há có thể ngồi yên không để ý tới? Tốt xấu gì cũng phải đưa một phần đại lễ cho bọn chúng chứ?

Hạ Hầu Minh nói tới đây, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

- Tốn PHong pháp vương, đi, đem những người ta bắt mang ra tới đây.

Hạ Hầu Minh phân phó.

- Vâng.

Chỉ một lúc sau, Tốn Phong pháp vương liền dẫn một đám tù binh đi tới. Những người này rõ ràng là lão gia tử Diệp Trọng Lâu cùng với đám người Thang Hồng của Bảo Thụ tông, Thiên Quế vương quốc.

- Thư đạo hữu, những người này đều là bạn cũ của Giang Trần a. Nếu như đem những người ra trước trận tế cờ, ngươi nói vẻ mặt của tiểu tử Giang Trần kia sẽ đặc sắc tới mức nào a?

Hạ Hầu Minh nói tới đây, miệng nở nụ cười u ám.

- Hèn hạ.

Tuy rằng Thang Hồng bị trói chặt, nhưng lại chửi ầm lên:

- Đám yêu vật như các ngươi, không đánh lại được Giang Trần lại dùng những thủ đoạn hạ lưu hèn hạ này. Cho dù ta tự vẫn trước cũng không để cho các ngươi áp chế Giang Trần sư huynh.

Lão gia tử Diệp Trọng Lâu cũng cương quyết, trong lòng hối hận không thôi:

- Đều do lão phu, nếu như lão phu sớm trốn một chút thì cũng không bị Phong Vân giáo này bắt. Hiện tại lại trở thành công cụ để cho bọn chúng áp chế Giang Trần, ài....

Giang Trần trà trộn vào trong đội ngũ địa sát trưởng lão, nhìn thấy Tốn Phong pháp vương mang người Bảo Thụ tông tới, trong lòng hắn cũng cực kỳ phẫn nộ.

Phong cách làm việc của Phong Vân giáo này quả nhiên không có một điểm mấu chốt nào.

Kỳ thực Giang Trần đã sớm lo lắng tới vấn đề này của Phong Vân giáo, cho nên hắn cũng đã sớm thông tri những người có quan hệ tốt với Giang Trần hắn là Đan Kiền Cung.

Về phần Bảo Thụ tông, dù sao cũng là tông môn thế tục, ở thế giới võ đạo này, bình thường đều rất ít khi bị liên lụy.

Thế nhưng mà Phong Vân giáo lại hoàn toàn không nói tới nguyên tắc, thậm chí ngay cả người Bảo Thụ tông cũng ra tay.

Giang Trần suy đoán, hơn phân nửa chủ ý này là có người dâng lên cho Hạ Hầu Minh kia. Dùng thân phận, địa vị của Hạ Hầu Minh, hắn ta nhất định sẽ không làm như vậy, càng không có hứng thú với tông môn thế tục.

Hơn nữa, tất cả những người này vô cùng xảo trá, mấy người bắt đều có quan hệ tốt với Giang Trần, lão gia tử Diệp Trọng Lâu, còn có Thang Hồng.

Những người này đều là người mà Giang Trần không có cách nào ngồi yên không để ý tới.

Trong lòng càng tức giận, Giang Trần lại càng thêm tỉnh táo.

Hiện tại bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc đang công kích căn cơ Phong Vân giáo, mà đại quân Lưu Ly vương thành đã tới gần. Trong Phong Vân giáo này lòng người bàng hoàng.

Dưới loại tình huống này, Phong Vân giáo này làm chuyện cực đoan gì cũng không phải là không có khả năng.

Cho nên Giang Trần khuyên bảo bản thân mình, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

- Thư đạo hữu, cùng đi xem náo nhiệt, được chứ?

Hạ Hầu Minh nhẹ nhàng cười nói.

Trên mặt Thư Vạn Thanh nở nụ cười châm chọc, như xem kịch vui, nói:

- Tự nhiên phụng bồi.

- Tốn Phong pháp vương, mang mấy gia hỏa này theo. Ngươi nên chú ý, mấy gia hỏa này hiện tại chính là bảo bối của chúng ta a.

Hạ Hầu Minh mở miệng phân phó.

- Vâng.

Tốn Phong pháp vương vung tay lên, bảo mấy tên thủ hạ mang theo đám người lão gia tử Diệp Trọng Lâu đi cùng.

Giang Trần đi theo đội ngũ, không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại âm thầm tìm cách. Lần này hắn vốn mượn cơ hội tiêu diệt Hạ Hầu Minh và Thư Vạn Thanh kia.

Thế nhưng không ngờ rằng lại có ngoài ý muốn là tù binh Bảo Thụ tông này.

Không thể không nói, đám người lão gia tử Diệp Trọng lâu xuất hiện làm cho bố trí của Giang Trần thoáng cái bị gián đoạn, rối loạn.

Đại quân Lưu Ly vương thành trú đóng ở vị trí cách chừng ba trăm dặm, còn chưa tới nội địa Phong Vân giáo. Nhưng mà Phong Vân giáo đã chuẩn bị tốt, hiển nhiên đã sẵn sàng đón địch.

Phía trước trận địa chính là Hạ Hầu Minh và Thư Vạn Thanh.

- Bái kiến giáo chủ.

Những cao tầng Phong Vân giáo ở phía trước trận địa nhao nhao tiến lên thi lễ.

- Không cần đa lễ, tất cả mọi người vất vả rồi. Bổn giáo chủ biết rõ suy nghĩ trong đầu các ngươi, lo lắng Lưu Ly vương thành thế lớn.

Hạ Hầu Minh cười nhạt một tiếng:

- Nhưng mà cho dù các ngươi nên nghĩ cho rộng hơn. Đầu tiên, Lưu Ly vương thành thanh thế to lớn, nhưng mục tiêu của bọn chúng là tốc chiến tốc thắng. Bọn chúng tiêu hao khong nổi. Chúng ta chỉ cần kéo dài được mười ngày nửa tháng, Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không đánh mà lui. Bằng không mà nói, Khổ Man tộc sẽ cho bọn chúng nếm đủ.

- Ngoài ra, trong tay Bổn giáo chủ đã nắm giữ mệnh môn của Giang Trần. Giang Trần ném chuột sợ vỡ bình, trước mặt bổn giáo cũng không dám lỗ mãng.

Nói xong Hạ Hầu Minh vung tay lên, để Tốn Phong pháp vương mang mấy con tin Bảo Thụ tông tới.

- Mọi người thấy không? Mấy người này đều là tiền bối đồng môn của Giang Trần. Tiểu tử Giang Trần kia gần đây đều trọng tình trọng nghĩa, nếu như hắn không muốn lưng mình đeo tiếng xấu, thì không thể không để ý sống chết của những người này.

Mọi người thấy Tốn Phong pháp vương mang theo con tin Bảo Thụ tông, vốn tâm tình có chút lo sợ bất an, thoáng cái trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

- Được rồi, thứ nên nói bổn giáo chủ đã nói rồi. Thừa dịp đại quân Lưu Ly vương thành còn chưa tới, mọi người tiếp tục cố gắng, bố trí phòng tuyến hoàn mỹ một chút. Mọi người nhớ kỹ, khó khăn chỉ là tạm thời. Phong Vân giáo chúng ta tương lai nhất định sẽ trở thành chúa tể cương vực nhân loại. Bổn giáo chủ mới chính là tương lai của cương vực nhân loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play