Lúc này, khó coi nhất phải kể tới người phụ trách Càn Lam Bắc Cung rồi, sắc mặt đen như bị người giội mực nước.

Nguyên một đám lâm trận quay giáo, đều tranh nhau cướp lấy đan dược, hận không thể moi tim mình ra biểu thị.

Đây là cái gì?

Cái này là đánh mặt đệ tử Càn Lam Bắc Cung hắn! Một chút tình cảm cũng không lưu!

Bất quá hắn cũng tinh tường, cũng khó trách những người này thất thố như thế. Nếu như sự tình đổi lại người khác, hắn khẳng định cũng làm như vậy.

Cực phẩm Thương Hải Đan, ai có thể cự tuyệt?

Nhìn thấy không khí hiện trường càng ngày càng cuồng nhiệt, trên mặt thằng này nóng rát, đang muốn thừa dịp mọi người không có chú ý tới hắn, vụng trộm chạy đi, để khỏi mất mặt xấu hổ.

Phải biết rằng, vừa rồi hắn thả ra khoác lác, nếu Giang Trần có thể ở chỗ này mua được Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, hắn liền vòng quanh khu giao dịch bò ba vòng!

Hôm nay dưới tình thế này, đừng nói mua, miễn phí đưa tặng cũng có một đống lớn người nhào tới. Lúc này, hắn xem như ném mặt đi rồi.

- Ồ? Trương huynh, ngươi muốn đi đâu?

Đáng tiếc, thời điểm gia hỏa này chạy tới nửa đường, một âm thanh chói tai truyền đến.

Thậm chí có người mật báo!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung này, quả thực hận không thể chui vào kẽ đất, cả người khó chịu cương ngay tại chỗ, đi cũng không được, thối cũng không xong.

Cái biểu lộ kia, tựa như bị người tạt một chậu nước tiểu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

- Ta... Ta muốn đi nhà xí.

Người phụ trách họ Trương kia đau khổ, vẻ mặt khó chịu nổi.

Cái cớ này, dẫn tới toàn trường châm chọc cười nhạo. Lúc này, quy tắc ngầm đã bị đánh vỡ, mọi người cũng không có gì cố kỵ rồi.

Giang Trần cười cười:

- Tựa hồ vừa rồi ngươi nói hùng hồn, không có tác dụng a. Ta thật đúng là cho rằng, Càn Lam Bắc Cung ngươi có thể lũng đoạn thị trường đây này. Xem ra, vẫn là cáo mượn oai hùm a!

- Ngươi... Tiểu tử, ngươi đừng hung hăng càn quấy!

- Đến cùng ai khoa trương? Mới vừa rồi là ai ở đằng kia hung hăng càn quấy? Nói chúng ta nếu ở chỗ này mua được hai vật kia, liền vòng quanh nơi này bò ba vòng?

Câu Ngọc nhịn không được tiến lên một bước, chống nạnh nũng nịu nói:

- Hiện tại, là tự ngươi bò ba vòng? Hay là ta tìm dây thừng kéo ngươi lăn ba vòng?

- Ta...

Với tư cách đệ tử Càn Lam Bắc Cung, người phụ trách họ Trương này vẫn là lần đầu mất mặt lớn như vậy, khổ bức hướng bốn phía phát ra tín hiệu xin giúp đỡ, hi vọng người chung quanh hỗ trợ giải vây.

Thế nhưng mà lúc này, ai sẽ giúp hắn giải vây?

Mọi người ở chỗ này bày quầy hàng buôn bán, lẫn nhau chỉ là sơ giao mà thôi, giúp hắn khi dễ người xứ khác thoáng một phát có lẽ có thể. Nhưng biết rõ người xứ khác chẳng những không thể khi dễ, còn phải nịnh bợ, lúc này ai còn giúp hắn nói chuyện người đó là não tàn.

Tường ngã mọi người đẩy, tình hình này, tuy không có người chủ động đi ra đẩy, nhưng mà biểu lộ trên mặt, rõ ràng là xem náo nhiệt, cùng tường ngã mọi người đẩy cũng không khác nhau bao nhiêu rồi.

- Mà thôi mà thôi, đều là một đám thấy lợi quên nghĩa, không giảng nghĩa khí. Đệ tử Càn Lam Bắc Cung ta, cận kề cái chết cũng không chịu nhục.

Thằng này ngạnh cổ, dứt khoát đùa nghịch vô lại, đối với Giang Trần kêu gào:

- Hoặc là ngươi một đao chém ta! Muốn đệ tử Càn Lam Bắc Cung ta khúm núm, đó là mơ tưởng!

- Mất mặt xấu hổ!

Ngay thời điểm toàn trường đều đối với đệ tử Càn Lam Bắc Cung vô lại cảm giác im lặng, bỗng nhiên một thanh âm khiển trách từ đằng xa truyền đến.

Đón lấy, liền có một trung niên nhân hạnh sắc trường bào sải bước đi ra.

Nhìn người nọ, tất cả thế lực lớn trong khu giao dịch, ánh mắt đều mang theo vài phần kính sợ, càng có mấy cái có chút hả hê nhìn đệ tử Càn Lam Bắc Cung.

Bọn họ đều biết, thằng này muốn xui xẻo.

Hạnh sắc trường bào, đây chính là chấp sự Càn Lam Nam Cung, hơn nữa trên ngực vị chấp sự đại nhân này, còn vẽ ba thanh đoản đao, rõ ràng cho thấy chấp sự chưởng quản hình phạt, có thể nói là quyền cao chức trọng.

Đệ tử Càn Lam Nam Cung kia, vội vàng bước lên nghênh đón, mang theo khẩu khí nịnh nọt nói:

- Bối đại nhân, ngài tới rồi!

Bối đại nhân mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía tên đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia:

- Một mực nghe nói Càn Lam Bắc Cung ở miền tây Vương Quốc làm mưa làm gió, không ai bì nổi. Xem ra nghe đồn không giả. Tại vương đô, dưới chân thiên tử, Càn Lam Nam Cung ta tổ chức thịnh hội, cũng dám quấy rối, lá gan không nhỏ!

- Ta... Ta...

Tên đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia sắc mặt xám ngoét, sợ tới mức hai chân run lên, cơ hồ muốn khóc.

- Người đâu!

Sắc mặt Bối đại nhân trầm xuống.

Lập tức có mấy đệ tử chấp pháp như lang như hổ từ phía sau lao lên.

- Mang xuống, trượng đánh 100. Đánh chết kéo ra ngoài cho chó ăn, không có đánh chết thì để cho bọn hắn lập tức cút ra vương đô! Về sau Càn Lam Nam Cung ta tổ chức thịnh hội, nhìn thấy bọn họ nữa, giết không tha!

Bối đại nhân này lãnh khốc hạ lệnh.

- A! Bối đại nhân, đừng đánh, đừng đánh!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia bề bộn khóc cầu.

- Ta là cháu ngoại trai của Càn Lam Bắc Cung Hô Diên trưởng lão, ngài đánh ta...

- Thêm 100!

Bối đại nhân biểu lộ đờ đẫn.

- Bối đại nhân, ngươi... ngươi đây là cậy già lên mặt a!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia hét rầm lên, thêm 100 roi, cộng lại chính là 200 roi, đánh không chết cũng tàn phế a.

Khuôn mặt Bối đại nhân lộ ra một tia cười lạnh, vung tay lên:

- Kéo ra ngoài, đánh tới chết mới thôi!

Ở dưới tiếng kêu thảm thiết, tên đệ tử cùng Giang Trần khiêu chiến kia, còn có mấy tùy tùng, đều bị kéo ra ngoài.

Ánh mắt Bối đại nhân lành lạnh, quét lượt toàn trường:

- Nhớ kỹ, Càn Lam Nam Cung tổ chức thịnh hội, ai ở chỗ này quấy rối, sẽ phải trả giá thật nhiều!

- Không quản các ngươi địa vị có bao nhiêu, sau lưng có chỗ dựa gì. Bối mỗ ta là Càn Lam Nam Cung Chấp Pháp Giả, lấy chỗ dựa đến uy hiếp ta? Không dùng được!

Bối đại nhân này thủ đoạn lôi đình, để cho người kiến thức hắn thiết diện vô tư cùng lãnh khốc vô tình.

Nguyên vốn có chút gia hỏa không thành thật, cũng cẩn thận từng li từng tí.

Ánh mắt của Bối đại nhân rơi vào trên người Giang Trần, có chút gật đầu:

- Người trẻ tuổi, chuyện ngày hôm nay, trách nhiệm không ở ngươi. Ta họ Bối, nếu như ngươi ở nơi này gặp được nan đề gì, ngươi có thể trực tiếp hướng ta báo cáo. Ta đại biểu Càn Lam Nam Cung, vì chuyện vừa rồi hướng ngươi xin lỗi.

Bối đại nhân này thiết diện vô tư, vậy mà hướng Giang Trần xin lỗi, điều này cũng làm cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.

- Bối đại nhân nói quá lời, loại con sâu làm rầu nồi canh này vẫn là rất ít. Ngược lại là Bối đại nhân thiết diện vô tư, để cho ta thập phần bội phục.

- Không có quy củ, không định càn khôn. Danh dự của Càn Lam Nam Cung ta còn ở đó, há có thể bởi vì một ít thế hệ đạo chích, liền hư mất thanh danh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play