- Lưu sư huynh, tất cả mọi người là huynh đệ đồng môn, về sau cơ hội giúp đỡ lẫn nhau còn khá nhiều. Ngươi mạnh nhất, chúng ta cũng biết. Ngươi được đầu to, chúng ta chia một ít vụn vặt. Nói sau, tiểu tử này dối trá, thế đơn lực bạc, chỉ sợ bị tiểu tử này chạy đi a.

Lưu sư huynh kia cười lạnh:

- Các ngươi muốn cũng có thể. Nói trước, linh cầm bọn hắn cưỡi, mỗi người phân một con, những thứ khác, không cần suy nghĩ.

- Mới một con?

Dịch Thiên Tùy lắc đầu.

- Một người ba con, ba người chúng ta, cũng chỉ phân đi chín con. Bọn hắn tổng cộng có hai ba mươi con a.

- Lưu sư huynh, đầu to đều quy ngươi rồi, cũng đừng quá hà khắc a.

Bàn tử có chút cầu khẩn.

- Lưu sư huynh, ta còn có một yêu cầu. Binh khí gì đó, chúng ta có thể không muốn. Nếu có công pháp truyền thừa, chúng ta phải thu một phần.

Thanh niên mắt tam giác cũng đưa ra yêu cầu.

Lưu sư huynh trầm tư một lát, gật đầu:

- Tốt, linh cầm một người hai con, nếu như là công pháp bí tịch, có thể cho các ngươi mỗi người một phần. Đừng có lại cò kè mặc cả, không muốn làm, có thể cút!

Ba người khác tuy cảm thấy có chút khuất nhục, nhưng mà thực lực không bằng người, cũng chỉ có thể nắm mũi nhịn.

- Tốt! Quyết định như vậy đi!

- Mọi người cùng nhau ra tay, đừng cho tiểu tử này chạy!

Dịch Thiên Tùy đối với Giang Trần vô cùng thống hận.

Giang Trần thấy bọn họ cò kè mặc cả, trong nội tâm cũng âm thầm cười. Lưu sư huynh này mới vừa vặn đột phá Tiên cảnh nhất trọng thiên, nói trắng ra là tầng dưới chót nhất trong Tiên cảnh.

Muốn nói tiếp, so với Từ Chấn cũng xa xa không bằng.

Không nghĩ tới, lại đem ba người khác dạy dễ bảo. Làm cho Giang Trần không thể không cảm khái, võ đạo thế giới, quả nhiên là mạnh được yếu thua.

Bất quá, Giang Trần cũng không muốn làm thịt để người xé xác ăn.

Nghe bọn hắn thương lượng xong, liền thét dài một tiếng:

- Mấy cái Sỏa Điểu, chậm rãi chơi đi, ta không phụng bồi!

Kỳ thật, thời điểm những người này thảo luận chia của, Giang Trần đã thông qua Thuận Phong Chi Nhĩ, phát giác được nhóm người Câu Ngọc đã mở ra lỗ hổng, đột phá đường ngăn trở kia.

Nhóm người Câu Ngọc đã đột phá phòng tuyến, Giang Trần sao có thời gian cùng mấy tên ngu xuẩn này dây dưa?

Vỗ Kim Dực Kiếm Điểu, thúc dục tốc độ cực hạn, chỉ thấy không trung bắn qua một đạo quang mang màu vàng, liền biến mất ở trong mây.

- Truy!

Dịch Thiên Tùy thấy Giang Trần chạy trốn, liền giận tím mặt.

Bàn tử cùng thanh niên mắt tam giác, cũng theo chân đuổi theo.

Ngược lại là Lưu sư huynh kia, lại không nhanh không chậm, cảm ứng một lát, lúc này mới thúc dục tọa kỵ, hướng phương hướng Giang Trần chạy trốn đuổi theo.

Thủ đoạn khống chế linh cầm của Tiên cảnh cường giả, quả nhiên so với nửa bước Tiên cảnh mạnh hơn nhiều. Tuy Lưu sư huynh này đi sau nhất, nhưng mà mấy hơi thở tầm đó, liền đuổi theo ba người khác.

Lại mấy hơi thở sau, liền bỏ ba người khác ở sau lưng.

Mà những Chân Khí cảnh kia, ở tốc độ thì càng thêm chậm, bị ba người Dịch Thiên Tùy bỏ xa xa.

- Chậc chậc! Lưu sư huynh thật đắc ý a.

Bàn tử nói thầm một câu.

- Hắc hắc, nếu ngươi đột phá, có khi so với hắn càng đắc ý.

Mắt tam giác cười lạnh nói.

- Nói láo, Bàn tử ta vô cùng bình dị gần gũi. Dù đột phá, ta cũng sẽ không sĩ diện. Hừ, cuồng cái gì cuồng, hắn ăn thịt, chúng ta ăn canh.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu ngươi có bổn sự ăn thịt, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện ăn canh.

Dịch Thiên Tùy không có hứng thú ở sau lưng nói thầm.

Hiện tại hắn chỉ muốn đuổi theo Giang Trần, hành hạ Giang Trần đến chết, giải oán khí vừa rồi. Đồng thời trong nội tâm cũng thở dài, nếu như thực lực mình hơi cao một chút, ở trước khi Lưu sư huynh đuổi tới làm thịt đối thủ, những trang bị kia, không phải chính là của hắn sao?

- Đáng tiếc, thịt mỡ đến miệng, cứ như vậy bay mất.

Dịch Thiên Tùy rất là phiền muộn.

Giang Trần lấy tốc độ cực hạn, chạy nước rút mà đi. Ước chừng một phút đồng hồ sau, liền xa xa chứng kiến nhóm người Câu Ngọc. Dưới sự trợ giúp của《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》, bọn hắn thông qua các loại thủ đoạn, đem đám người phía nam diệt sạch.

Mở ra lỗ hổng này, tương đương với đột phá vòng vây.

Giang Trần lần nữa gia tốc, đuổi theo bọn người Câu Ngọc. Thuận tay ném ra một ít Thương Hải Đan:

- Cho tọa kỵ của các ngươi ăn vào, không cần dừng lại, tiếp tục hết tốc độ tiến về phía trước!

Kim Dực Kiếm Điểu ngắn hạn chạy nước rút, tốc độ rất nhanh. So với Thanh Dực Long ít nhất nhanh gấp đôi. Nhưng mà trường kỳ không phải mạnh, điểm này cũng là tai hại.

Nhưng mà có Thương Hải Đan hồi nguyên tụ khí, liền không tồn tại vấn đề này nữa. Ít nhất, ở trong hai ba ngàn dặm, là không cần lo lắng kiệt lực.

Nhìn thấy Giang Trần như thế, mọi người đều biết, truy binh phía sau không đơn giản, nhận lấy Thương Hải Đan, cho tọa kỵ của mình phục dụng.

Đạt được Thương Hải Đan, những Kim Dực Kiếm Điểu kia rõ ràng khôi phục rất nhiều, lại lần nữa khôi phục tốc độ trước kia.

Như thế, ngươi truy ta đuổi, một đường rất xa.

Lưu sư huynh kia không hổ là Linh Đạo cường giả, vậy mà tổng có thể dán ở phía sau nhóm người Giang Trần.

Cũng may, tốc độ của Lưu sư huynh kia, tựa hồ cũng đã đến cực hạn, cách hơn mười dặm, liền không cách nào rút ngắn.

Về phần ba người Dịch Thiên Tùy, lúc này đã bị bỏ qua một hai trăm dặm rồi.

Chỉ là, điểm ấy khoảng cách, thoạt nhìn rất xa, nhưng đối với Linh thú phi hành mà nói, chỉ là mấy hơi thở mà thôi.

Nói cách khác, khoảng cách giữa bọn hắn, cũng không có chính thức kéo ra.

- Dừng lại a, các ngươi đi không được!

Lưu sư huynh kia, Linh lực hóa khí, xuyên việt hư không, như tiếng sấm cuồn cuộn, rơi vào trong màng nhĩ của mỗi người.

Linh lực hóa thành sóng âm, vậy mà chấn màng nhĩ của bọn hắn run rẩy. Mấy người Tiết Đồng tu vi yếu nhất, thiếu chút nữa ngã nhào xuống.

- Che lỗ tai, đừng nghe hắn nói nhảm.

Giang Trần tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, điểm ấy sóng âm với hắn mà nói, cơ hồ là không có bất kỳ hiệu quả.

Sóng âm cách hơn mười dặm, cũng chỉ có thể công kích Võ Giả Chân khí đại sư trở xuống. Chân khí đại sư, cơ bản có thể gánh được.

- Hừ, xa hơn trước hai trăm dặm, chính là địa bàn của Thanh Dương Cốc. Các ngươi hướng nơi đó chạy trốn, cái kia chính là tự tìm đường chết!

Thanh âm của Lưu sư huynh kia, không nhanh không chậm, phảng phất đoán chừng nhóm người Giang Trần vậy. Hiển nhiên, hắn vừa mới đột phá Linh Đạo, loại tâm tình hăng hái kia, để cho hắn phi thường tự tin.

Cảm thấy nhóm người này, là vật trong tay của hắn.

- Ta cùng bọn người Dịch Thiên Tùy bất đồng, ta chỉ muốn vật, không giết người. Các ngươi lưu lại đồ vật, ta có thể tha các ngươi đi!

- Bằng không thì các ngươi xâm nhập địa bàn của Thanh Dương Cốc, vật mất, người cũng không giữ được. Vận khí tốt thì bị chém làm phân bón hoa, vận khí không tốt, cả đời làm nô lệ cho Thanh Dương Cốc, sống không bằng chết!

Lưu sư huynh này mở miệng đe dọa.

Thanh Dương Cốc?

Giang Trần có chút buồn bực, từ tuyến đường xem ra, từ nơi này bay qua, thật đúng là quấn không khỏi địa bàn của Thanh Dương Cốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play