̣p công. (2)

Lần trước giao dịch Thiên Vẫn Chân thiết làm cho Lang Gia tông tìm được mục đích của mình, thật tâm phụ thuộc vào Lưu Ly vương thành. Lần này Lang gia tông cũng nhận được mật báo của Lưu Ly vương thành, bởi vậy đã sớm chuẩn bị từ lâu.

Kiếm Điền trung vực cách Xích Đỉnh trung vực không xa. Mà Lang gia tông lại ở phía Tây Nam của Kiếm Điền trung vực, ở trong các thế lực của Kiếm Điền trung vực coi như là thế lực gần Xích Đỉnh trung vực nhất.

- Thiếu chủ, Vệ Lang tông chủ tới.

Tiêu Vân đi tới, mở miệng nói.

Vệ Lang nhìn thấy Giang Trần, mặt mũi vui vẻ nói:

- Tại hạ Vệ Lang bái kiến Giang Trần thiếu chủ. Lần trước thiếu chủ ban dược, Vệ mỗ có thể đột phá Hoàng cảnh bát trọng. Ân đứa này Vệ Lang cho dù làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp thiếu chủ.

Giang Trần dò xét Vệ Lang vài lần, cười nói:

- Vệ tông chủ, ngươi vẫn có chút nóng vội. Nếu như giữ lại tới lúc trùng kích Hoàng cảnh cửu trọng, như vậy chẳng tốt hơn sao?

Vệ Lang cười hắc hắc, có chút xấu hổ nói:

- Chờ không được, chờ không được a. Nghĩ tới tác dụng của khỏa đan dược kia, ta căn bản không chờ được.

Giang Trần cũng có thể hiểu được, Hoàng Đằng đan kia có thể khiến cho cường giả Hoàng cảnh vô điều kiện tăng lên một trọng cảnh giới, mặc kệ là ai thu tới tay, đều rất khó bảo trì bình thản, tất cả đều muốn nhanh chóng dùng thì hơn.

- Cũng tốt, dùng căn cơ võ đạo của ngươi, nếu như ngày sau có chút cơ duyên, trùng kích Hoàng cảnh cửu trọng hy vọng hẳn rất lớn. Về phần có thể trùng kích Đế cảnh hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.

Vệ Lang là người thông minh, nghe thấy tiếng đàn đã hiểu tiếng ca, hai mắt hắn sáng ngời, khom người quỳ gối nói:

- Vệ mỗ chỉ hy vọng có thể đầu nhập vào dưới trướng của thiếu chủ. Ngày sau Giang thiếu chủ quân lâm cương vực nhân loại, cho dù tùy tiện ban thưởng cho Vệ mỗ một chút tạo hóa, vậy cũng là ân sủng vô cùng.

Tiểu tử này rất biết nói chuyện.

Giang Trần mỉm cười cũng không có cự tuyệt đối phương. Hắn cần trung tâm, nếu như Vệ Lang này thực sự quy tâm, thay hắn làm việc cho tốt. Giang Trần không ngại sau này ban thưởng cho đối phương một chút tạo hóa.

- Vệ tông chủ, cứ yên tâm. Trong thế giới võ đạo này loại vật như kỳ tích chắc chắn sẽ có. Đúng rồi, sao lại không thấy Lạc trưởng lão?

Vệ Lang nghe thấy Giang Trần hỏi cũng phấn chấn tinh thần, tiến lên một bước cười nói:

- Giang thiếu chủ, Lạc trưởng lão bị ta phái đi làm chút chuyện. Nếu như thuận lợi, nói không chừng sẽ mau chóng trở lại.

- Ồ?

Giang Trần thấy ngữ khí của Vệ Lang có chút vi diệu cho nên kinh ngạc hỏi.

- Hắc hắc, nếu như thuận lợi trở về, nói không chừng còn có thể dâng lên Giang thiếu chủ chút lễ vật gặp mặt nho nhỏ.

Vệ Lang nói.

Giang Trần đang muốn nói gì đó, bên ngoài đã vang lên thanh âm cao vút kèm theo sự hưng phấn của Lạc trưởng lão:

- Giang thiếu chủ tới rồi sao? ha ha, lão Lạc ta không có tới muộn chứ?

Lạc Thiên Thù kia sải bước nhanh chóng đi vào trong trướng, tay còn mang theo một người. Người này bị trói gô lại, bị Lạc Thiên Thù điểm yếu huyệt quanh thân.

- Lạc Thiên Thù bái kiến Giang thiếu chủ.

Lạc Thiên Thù tiến lên thi lễ.

- Lạc trưởng lão, đây là?

Giang Trần thấy hắn cầm một người trong tay mới buồn bực hỏi.

- Giang thiếu chủ, sáng sớm hôm nay chúng ta nhận được tin tức tình báo nói khu vực biên cảnh giữa Xích Đỉnh trung vực và chúng ta sẽ có một đại nhân vật lẻn vào trong Kiếm Điền trung vực. Muốn qua Kiếm Điền trung vực thì nhất định phải qua địa bàn Lang Gia tông ta trước. Cho nên tông chủ liền phái ta đi tuần tra, không ngờ chuyến này lại không đi không công, ôm cây đợi thỏ cuối cùng cũng bắt được.

Lạc Thiên Thù ném người trong tay xuống, nhếch miệng cười nói:

- Giang thiếu chủ, địa vị của người này lớn không đơn giản a. Nghe nói trên lưng hắn gánh trách nhiệm, muốn đi Đan Hỏa thành làm con tin, còn mang theo mục đích muốn quy hàng Đan Hỏa thành của Xích Đỉnh trung vực.

- Ồ?

Giang Trần nghe vậy trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, nói:

- Người Xích Đỉnh đế quốc sao?

- Không những là người Xích Đỉnh đế quốc, nghe nói còn là thái tử của đế quốc kia.

Lạc Thiên Thù dùng chân đá đá tên tù binh dưới đất. Giải huyệt đạo quanh thân tên tù binh kia.

Người nọ rên rỉ một cái, mở to mắt, khôi phục thần trí.

Nhìn thấy mấy khuôn mặt xa lạ trước mắt, có người trẻ tuổi, có người già, người này hoảng sợ biến sắc:

- Các ngươi... Các ngươi là người nào?

Lạc Thiên Thù cười ha hả, nghiền ngẫm nói:

- Ngươi cảm thấy lão phu là ai?

Người nọ kêu lên:

- Tiền bối, ta chỉ là một tán tu vô danh, tiền bối sao lại bắt ta tới đây? Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.

- ha ha, Thái tử Xích Đỉnh đế quốc cũng là một kẻ tán tu hay sao? Lại là người vô danh sao? Quả thực khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt a.

Lạc Thiên Thù mang theo vài phần trào phúng, chắp tay nói với Giang Trần:

- Giang thiếu chủ, thân phận kẻ này ta đã xác định, tuyệt đối là thái tử Xích Đỉnh đế quốc. Nhẫn trữ vật trên người hắn, bên trong có tín vật hoàng thất, còn có các loại bảo vật, tài phú của hoàng thất.

Giang Trần bật cười:

- Nói như vậy không đơn thuần là hắn đi cầu cứu, cũng căn bản không có ý định trở về a.

Người nọ nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức đại biến, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Bởi vì hắn nghe thấy Lạc Thiên Thù gọi người nọ là Giang thiếu chủ.

Ba chữ này khiến cho toàn thân hắn co rút lại, giống như điện giật.

- Tiêu Vân, dẫn hắn xuống dưới, cạy miệng hắn ra.

Giang Trần vung tay lên, phân phó.

Tiêu Vân nhếch miệng cười, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, trực tiếp nắm người nọ trong tay, cười quái dị đi về phía sau.

Không bao lâu sau đằng sau truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết, thiếng gào khóc thảm thiết này tiếng sau cao hơn tiếng trước, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng lại biến thành tiếng nức nở, nghẹn ngào, tựa như chó chết vậy.

Tiêu Vân trở về phục mệnh, nói:

- Thiếu chủ, sau khi hỏi, tiểu tử này quả nhiên là thái tử Xích Đỉnh hoàng thất, muốn đi Đan Hỏa thành làm con tin. Cầu cứu Đan Hỏa thành, mưu toan đối kháng Lưu Ly vương thành chúng ta.

Sắc mặt Giang Trần phát lạnh:

- Bất Diệt Thiên Đô không ôm đùi thành công, lại muốn ôm đùi Đan Hỏa thành? Xích Đỉnh trung vực này quả thực mưu tính sâu xa a.

Lập tức Giang Trần cười cười, nói với Vệ Lang:

- Vệ tông chủ, lần này Lang gia tông các ngươi làm không tồi. Bổn thiếu chủ sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Không dám, không dám. Giang thiếu chủ là quý nhân của Lang Gia tông chúng ta. Làm chút chuyện như vậy nào dám kể công cơ chứ?

Vệ Lang và Lạc Thiên Thù đều rất biết điều.

Mặc dù biết rõ mình lập công lao, thế nhưng lại không dám tự cho mình là công thần./

Giang Trần vung tay lên:

- Không cần khiêm tốn, có công là có công. Bổn thiếu chủ lần này xuất chinh Xích Đỉnh trung vực, không cần các ngươi xuất lực. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phàm là cá lọt lưới đi vào địa bàn Lang Gia tông, một người cũng không cho chạy thoát, các ngươi có làm được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play