́t chủ bài. (1)

Thế nhưng mà sự thực tàn khốc lại bày ra trước mặt hắn.

Chân thiếu chủ này từng bước bình ổn trận địa Khổng Tước thánh sơn, thậm chí còn từng bước ép sát hắn.

Nếu như tất cả không có lợi với hắn, nói không chừng sẽ thực sự thất bại trong gang tấc.

Chỉ là hắn nghĩ lại:

- Tiểu tử này nói như vậy, chẳng lẽ hắn ta thực sự là thiên tài toàn năng? Hay là vì muốn nịnh nọt chư hầu, cho nên cố ý nói ra những lời này? Vì muốn làm cho bổn đế khó chịu? Làm tăng nhân khí cho hắn?

Nói thật hiện tại Tu La đại đế có chút xoắn xúy.

Trong miệng hắn tuy rằng phản đối, thế nhưng trong lòng kỳ thực cũng biết, đề nghị của Chân thiếu chủ này thực ra là hợp lý nhất, đắc nhân tâm nhất.

Niêm Hoa đại đế thấy song phương giằng co không thôi, đành phải mở miệng khuyên nhủ:

- Nhị vị, nếu như chuyện gì cũng để cho chư hầu quyết định quả thực cũng không ổn, không kết thúc được. Lão phu là người trung lập, cho nên có lời phải nói. Song phương muốn đánh cuộc phân ra thắng bại thì nhất định số ván phải là số lẻ. Ví dụ như năm ván, bảy ván, chín ván, mười một ván, mười ba ván. Vì như vậy mới có thể phân ra thắng bại. Đương nhiên song phương đã nói lần đánh cuộc này là đánh cuộc số mệnh và nội tình hai nhà. Như vậy nếu như hai người các ngươi đấu, vẫn là không ổn. Ta đề nghị hai nhà các ngươi xuất ra mấy người. Ở lĩnh vực bất đồng thi đấu một phen, như vậy mới có thể thể hiện ra nội tình của song phương.

Niêm Hoa đại đế đưa ra kiến nghị này cũng được đám người chư hầu đồng ý.

- Đúng vậy, song phương đều phái ra một ít người, hai người thi đấu như vậy quá buồn tẻ a.

- Nói có lý, ta đề nghị song phương phái ra năm người, đánh cuộc mười một ván hoặc là mười ba ván. Số ván càng nhiều, nhân số tham dự càng nhiều, càng có thể nhìn ra được nội tình.

- Đúng, nên như vậy. Số lần đánh cuộc càng nhiều càng tốt.

Chư hầu phía dưới đều nhao nhao mở miệng kêu lớn. Những chư hầu mở miệng đại đa số đều là chư hầu trước kia đứng trung lập.

Đương nhiên bên Khổng Tước thánh sơn cũng không thiếu chư hầu reo hò lên tiếng. Kỳ thực trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu như một mình Chân thiếu chủ đấu với Tu La đại đế, dù sao Chân thiếu chủ tuổi trẻ, cho nên nhất định sẽ chịu thiệt. Vì vậy nhân số càng nhiều, đánh cuộc càng nhiều ván, càng có thể làm suy yếu ưu thế của Tu La đại đế.

Những chư hầu ủng hộ Khổng Tước thánh sơn cũng thực sự suy nghĩ cho Khổng Tước thánh sơn.

Nhưng mà những người ủng hộ của Tu La đại đế kia hiển nhiên không muốn làm như vậy. Bọn họ cũng biết ưu thế lớn nhất của Tu La đạo tràng chính là Tu La đại đế.

Nếu như ưu thế của Tu La đại đế bị làm yếu đi, vậy chỉnh thể Tu La đạo tràng so với Khổng Tước thánh sơn, tuyệt đối không chiếm được ưu thế gì.

Chỉ là dưới loại tình huống này, tiếng nói của người ủng hộ Tu La đại đế rõ ràng đã bị người của Khổng Tước thánh sơn và phái trung lập lấn áp.

Coi như là người ủng hộ bên phía Tu La đại đế rất nheieuf người cũng chỉ là tạm thời bị Tu La đại đế thuyết phục, cho nên đầu óc mới nóng lên ủng hộ Tu La đại đế mà thôi.

Hiện tại nếu có cơ hội xem náo nhiệt, tự nhiên bọn họ cũng sẽ đi theo ồn ào. Cũng ủng hộ đấu lớn một hồi. Chỉ là loại tâm tư này của bọn họ không có cách nào biểu hiện ra ngoài.

Nhưng ít ra bọn họ không có lên tiếng phản đối thanh âm của Khổng Tước thánh sơn và những người phái trung lập.

Như vậy những thanh âm ở hiện trường càng ngày càng lớn mạnh, làm cho Tu La đại đế càng không còn đường lui. Lửa giận trong lòng Tu La đại đế không ngừng thiêu đốt hắn.

Dù cho thế nào hắn cũng không nghĩ tới đại hội chư hầu này lại diễn biến tới một bước này. Vốn là chuyện hắn cho rằng nhẹ nhàng như ăn sáng lại xuất hiện vô số khó khăn trắc trở tới như vậy.

Trong lúc nhất thời Tu La đại đế phiền muộn không thôi.

- Tu La, không cần lo lắng, đấu với bọn họ, phương diện đan đạo không ngại nhiều hơn hai trận. Đan Hỏa thành chúng ta đưa nhiều át chủ bài cho ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không dùng sao?

Ngay khi Tu La đại đế không biết lựa chọn thế nào, thần thức bỗng nhiên khẽ động, nghe thấy Đan Cực đại đế dùng thần thức truyền âm cho hắn. Thanh âm này giống như ánh lửa trong bóng tối, khiến cho Tu La đại đế thoáng cái nhìn thấy ánh sáng và hy vọng, hai mắt lập tức sáng ngời.

Đúng vậy a, Tu La đại đế không phải đã chuẩn bị mấy con át chủ bài cho hắn hay sao?

Tu La đại đế tước đó không muốn dùng những con át chủ bài này, một phần là vì hắn kiêng kỵ Đan Cực đại đế. Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, mời Đan Cực đại đế tới, thực sự không khác gì dẫn sói vào nhà, uống rượu độc giải khát. Thế nhưng mà hắn không có biện pháp gì khác khả thi hơn.

Nếu như không mời Đan Cực đại đế, ngay cả Khổng Tước đại đế hắn cũng không dẫn dắt đi được thì làm sao có thể đoạt được quyền?

Cho nên hiện tại cho dù hắn kiên trì thì cũng phải vận dụng con át chủ bài mà Đan Cực đại đế giao cho hắn:

- Bỏ đi, đã thiếu nợ hắn mấy nhân tình rồi. Đợi một đoạn thời gian nữa, chúng ta lớn mạnh, tự nhiên không cần mặc hắn bố trí. Ở địa bàn Lưu Ly vương thành ta, cuối cùng hắn vẫn không thể làm gì được ta. ở địa bàn của ta, nếu như hắn quá mức hung hăng càn quấy... Ta cũng không ngại diệt trừ hắn tại chỗ.

Trong lòng Tu La đại đế phẫn nộ, đâm ra cũng giận lây sang người khác. Có thể làm được đại đế, ai cũng không phải là đèn cạn dầu.

Tu La đại đế cố ý lợi dụng Đan Cực đại đế, thoạt nhìn là dẫn sói vào nhà, trên thực tế hắn cũng có chút ý định của mình.

Thậm chí trong đầu hắn cũng có ý nghĩ, đợi khi đại cục Lưu Ly vương thành đã định, trực tiếp tìm cơ hội liên hợp với mấy đại đế Lưu Ly vương thành, trực tiếp tiêu diệt Đan Cực đại đế, làm cho hắn ta không có cơ hội trở lại Đan Hỏa thành.

Đến lúc đó nhất cử lưỡng tiện, đã gạt bỏ được chướng ngại vật là Khổng Tước đại đế, lại gạt bỏ được uy hiếp lớn nhất trong Đan Hỏa thành.

Một hòn đá ném hai con chim.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lớn nhất trong đầu Tu La đại đế.

Hiện tại hắn cũng biết, Đan Cực đại đế dám tới Lưu Ly vương thành, nhất định đã chuẩn bị đường lui. Cho nên hiện tại hắn tuyệt đối không thể làm cho trong lòng Đan Cực này sinh ra hoài nghi.

Thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của Đan Cực đại đế, để cho Đan Cực đại đế chủ quan, khi đó mới bồi cho một kích trí mạng.

Đan Cực đại đế lại dùng thần thức truyền âm nói:

- Phương diện đan đạo ngươi không nên lo lắng. Tùng Hạc đan trước đó Khổng Tước thánh sơn truyền ra, ngươi nghĩ biện pháp nhìn xem có thể thăm dò trong đan đấu được không. Dù là không thăm dò được đan phương Tùng Hạc đan này thì cũng phải thăm dò một chút xem rốt cuộc loại đan dược này có thật hay không. Nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ ta nhân tình, ta có thể không quan tâm tới tất cả. Chỉ cần ngươi giúp bổn đế nắm được Tùng Hạc đan. Chuyện trước kia hai chúng ta coi như không ai nợ ai cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play