Ngày hôm sau, chư hầu truyền nhân ở lại trong vô tận địa quật, cũng cơ bản rút lui. Giang Trần còn không có tìm được bất luận manh mối gì.

- Chẳng lẽ nói, bọn hắn không có chết? Đã đi ra ngoài?

Giang Trần không cam lòng, hắn quyết định, lại tìm một ngày. Nếu như ngày thứ ba vẫn không thu hoạch được gì, vậy thì ly khai vô tận địa quật.

Thời gian còn hai ba ngày, chạy trở về còn kịp!

Cũng ở ngày thứ ba, một con Kim Dực Kiếm Điểu tìm được một tia manh mối. Trong một đầm lầy ở tầng thứ hai, có khí tức người sống.

Giang Trần lập tức tiến đến, phát hiện trong đầm lầy này, vậy mà thật sự có một người sống. Hơn nửa thân thể đã bị vũng bùn cuốn vào, chỉ là người này gắt gao bắt lấy một dây rừng, lên không được, lui không xong, hôm nay tiến nhập trạng thái hôn mê, vậy mà hai tay vẫn chăm chú nắm chặt.

- Tuyên Bàn tử?

Lúc Giang Trần thấy rõ khuôn mặt người này, cũng ngây dại.

Vội vàng sai Kim Dực Kiếm Điểu cứu người.

Rất nhanh, Tuyên Bàn tử được kéo lên, vô cùng suy yếu. Giang Trần cho hắn một khỏa đan dược, lại ở trên người hắn xoa bóp một phen.

Tuyên Bàn tử từ từ tỉnh lại, bờ môi trắng bệch:

- Trần ca, ta... ta còn chưa chết sao?

- Mập mạp chết bầm, ta thật là nghĩ ngươi chết rồi. Ngươi có thấy Tiểu Nhạc không?

Giang Trần hỏi.

- Không có... Không thấy được. Con mẹ nó chứ, vừa tiến đến ngày thứ ba, liền lâm vào trong đầm lầy này, mỗi ngày hô, ngày ngày hô, lại không người nghe được thanh âm của ta?

Tuyên Bàn tử phàn nàn.

Phiến đầm lầy này, cực kỳ hoang vu, Tuyên Bàn tử hắn lại có thể đi đến địa phương quỷ quái này.

Trong nội tâm Giang Trần âm thầm may mắn, khá tốt Tuyên Bàn tử ngươi lâm vào đầm lầy này, bằng không thì thật đúng là có khả năng lành ít dữ nhiều.

- Ai, Trần ca, lần này huynh đệ ta xem như bại. Thanh Linh Châu, một cái cũng không có a. Con mẹ nó, ngay cả đầm lầy cũng khi dễ Bàn tử sao? Không phải là trọng tải nặng chút sao? Nhưng khinh công của ta cũng không tệ a. Làm sao lại rớt xuống chứ?

Tuyên Bàn tử tự giễu nói.

Giang Trần im lặng, liếc nhìn Tuyên Bàn tử, cười nói:

- Cũng không phải là không có thu hoạch, ngươi nhìn thân thể mập mạp của ngươi xem, đã không còn.

Tuyên Bàn tử sững sờ, cúi đầu xem xét, phát hiện vốn là y phục bó sát người, hôm nay trống rỗng, tựa như trộm đến quần áo người khác vậy.

Mà cái eo so với thùng nước còn lớn hơn kia, cũng như người bình thường không kém bao nhiêu rồi.

Gần một tháng không ăn không uống, nếu không có thân thịt mỡ kia của hắn, chỉ sợ sớm đã chết đói.

- Trần ca, ta... Ta giảm béo thành công?

Tuyên Bàn tử thoáng cái nhảy dựng lên, trong mắt tỏa ra tinh quang.

- Ha ha, thật sự giảm béo thành công? Nói như vậy, về sau tán gái, không còn có người chê ta đè nàng không thở nổi?

Giang Trần trực tiếp im lặng, tâm tính của mập mạp này, là không phải tốt bình thường a. Khảo hạch thất bại, chỉ một câu liền qua, ngược lại nhớ tới sự tình tán gái.

Cũng may, lần này Giang Trần ven đường phản hồi, ở trên người những chư hầu đệ tử chết đi kia, thu thập đến đầy đủ Thanh Linh Châu.

Dùng cho nhiệm vụ của hắn cùng Tuyên Bàn tử, vẫn là dư xài.

Ở trong địa quật điều dưỡng một buổi, Tuyên Bàn tử chậm rãi khôi phục một ít thần khí, lập tức hiếu kỳ hỏi:

- Trần ca, đến cùng xảy ra chuyện gì? Như thế nào những Kiếm Điểu này, đều nghe ngươi sai sử?

- Bàn tử, chúng ta là huynh đệ, những sự tình này, ngươi đừng hỏi nữa. Biết rõ càng nhiều, đối với ngươi càng bất lợi.

Giang Trần biết rõ, Tuyên Bàn tử nhất định cả đời này không có khả năng ở trên võ đạo có thành tựu gì, những sự tình này, hắn vẫn là không biết mới tốt.

- Được rồi, dù sao mặc kệ như thế nào, ngươi đều là Trần ca ta sùng bái nhất.

Tuyên Bàn tử cũng không có hỏi nhiều.

- Ca, hiện tại qua bao nhiêu ngày rồi?

- Hai bảy hai tám ngày gì đó?

- Đến cùng là hai mươi bảy hay là hai mươi tám?

Tuyên Bàn tử buồn bực.

- Nếu như là 27 ngày, đại bộ đội vẫn ở ngoài sơn cốc, nếu như là hai mươi tám ngày, đại bộ đội đã đi, phải tự chúng ta trở về. Nếu không có khoái mã, như thế nào kịp?

- Những chuyện này ngươi không cần quan tâm. Hiện tại ta lo lắng chính là Tiểu Nhạc.

Giang Trần thở dài.

- Tiểu Nhạc hắn tám mạch chân khí, chẳng lẽ còn sẽ có chuyện gì hay sao?

Tuyên Bàn tử đỉnh đạc hỏi.

Giang Trần khoát tay áo, lại không nói gì.

Nếu như Hồ Khâu Nhạc chết, mặc kệ là nguyên nhân gì, Giang Trần nhất định sẽ khiến cho Long gia trả giá thật nhiều, hơn nữa là một cái giá lớn gấp trăm lần nghìn lần!

Lại nghỉ ngơi một đêm, thương thế của Tuyên Bàn tử cũng khôi phục sáu bảy thành, hai người Giang Trần ở trong địa quật đi mấy canh giờ, rốt cục đi ra địa quật!

Bên ngoài là ban ngày, cây xanh râm mát.

Tuyên Bàn tử ngửa mặt lên trời hô hấp, rống lớn nói:

- Còn có người sống ở đây không? Còn sống thật tốt! Không khí bên ngoài, hô hấp thật sự sảng khoái!

Đi ra sơn cốc, tới chỗ đại quân đóng quân trước kia, nhưng ở trên đất lại bừa bộn, đã sớm không có một bóng người.

- Quả nhiên đã chậm?

Tuyên Bàn tử có chút đỏ mặt.

- Trần ca, ta giống như lại liên lụy ngươi rồi.

- Bớt sàm ngôn đi.

Giang Trần dò xét bốn phía một vòng.

- Xem dấu vết này, có lẽ rời đi là sự tình một ngày trước. Nói cách khác, chúng ta còn có hai ngày thời gian chạy trở về.

- Vậy còn do dự cái gì, lập tức đi ngay!

Tuyên Bàn tử vội nói.

- Không vội.

Giang Trần mỉm cười, trong miệng thì thầm vài câu thú ngữ, mười đầu Kim Dực Kiếm Điểu kia từ trong bụi cỏ bay vụt đến.

- Ta muốn về vương đô, cần nhờ cước lực của các ngươi.

Giang Trần phân phó.

An bài sáu con Kim Dực Kiếm Điểu, thay phiên chở hai người bọn họ. Bốn con Kim Dực Kiếm Điểu khác, phụ trách dẫn đầu đại quân Kiếm Điểu.

Giang Trần tự nhiên sẽ không đưa đại quân Kiếm Điểu đến vương đô, mà dàn xếp bọn chúng ở cách vương đô hơn mười dặm.

Hơn mười dặm, dùng tốc độ của Kiếm Điểu, chỉ là thời gian uống cạn chung trà.

Đã có nhóm đại quân phi hành này, lực lượng trong nội tâm Giang Trần đủ rất nhiều.

...

Mà trong vương đô, mấy ngày nay cũng nhấc lên sóng to gió lớn.

Lần này thí luyện, hao tổn vậy mà đạt đến ba thành, hơn 100 chư hầu truyền nhân thí luyện, đi ra, vậy mà chỉ có bảy tám mươi người.

Mà bảy tám mươi người này, có non nửa đều mang theo thương thế.

Mà tin đồn về Long Đằng Hầu truyền nhân thao túng trận đấu, càng là truyền khắp vương đô, chấn kinh toàn bộ Đông Phương Vương Quốc!

Nếu như nói trước kia Long Đằng Hầu cùng vương thất ở giữa giác trục, chỉ là tiến hành âm thầm. Như vậy thao túng trận đấu này, cơ hồ có thể nói là công nhiên khiêu khích quyền uy của vương thất rồi.

Tuy ở trong quy tắc Tiềm Long hội thử, không có loại thuyết pháp thao túng trận đấu này.

Thế nhưng mà, Long Đằng Hầu truyền nhân cử động như vậy, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, nói rõ chính là muốn áp bách chư hầu khác hướng bọn hắn đầu nhập vào.

Đây là kết bè kết cánh!

Một chư hầu, bắt đầu công nhiên kết đảng, đó chính là dấu hiệu tạo phản!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play