- Cũng đúng, đi, chúng ta đi vào nhìn một chút. Dù có trận pháp, chúng ta nhiều người lực lượng đại, cũng có thể phá vỡ.

- Vậy cũng không nhất định, Thương Bình Vương mọi người đều biết, trận pháp nhất đạo của hắn, cực kỳ biến thái. Nếu như hắn ở trong bày trận, chúng ta tùy tiện xâm nhập, tuyệt đối chỉ còn đường chết.

- Ngươi không đi liền cút sang một bên, đừng ở đây ngồi châm chọc. Là đàn ông, liền cùng một chỗ xông.

- Đúng, cùng một chỗ xông, ai rớt lại phía sau là vương bát đản. Phải chết cùng chết, muốn phát đạt cùng một chỗ phát đạt.

Trước miệng hang, nhân mã càng tụ càng nhiều.

Một đám người mở đường, đã thương nghị tốt rồi, hô một phát, ngay ngắn vọt vào lỗ hổng.

Nhóm đầu tiên đi vào, thì có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba. . .

Nửa ngày sau, một đám một đám, ít nhất lại tiến vào hai ba mươi nhóm, tu sĩ vốn là ly khai, ngoại trừ số ít nhát gan không dám trở lại, cơ hồ tất cả đều tuôn đi vào.

Mà người bên trong, kể cả Giang Trần, đối với chuyện phát sinh ở cửa vào, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Một chỗ ngã ba, Giang Trần cùng Hoàng Nhi ngừng lại, chờ Lâm Yến Vũ thở hồng hộc chạy tới.

- Lâm đạo hữu, chúng ta ở chỗ này tách ra. Bảy ngày sau, tập hợp ở chỗ này. Ai tới trước, thì chờ ở chỗ này, chỉ chờ ba ngày. Nếu như không có hội hợp, liền đi ra bên ngoài

Lâm Yến Vũ vừa đuổi tới, lại nghe tin tức phải tách ra, không khỏi uể oải:

- Hoàng đạo hữu, tiểu đệ là thật tâm muốn cùng ngươi. . .

- Chúng ta có chuyện trọng yếu phải làm, việc này rất nguy hiểm, không thể mang ngươi đi mạo hiểm. Hơn nữa, cũng không thích hợp mang ngươi theo.

Giang Trần vô cùng trực tiếp, cũng không có quanh co lòng vòng.

Lâm Yến Vũ có chút uể oải, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu:

- Vậy được rồi, bảy ngày sau, ta sẽ chạy tới nơi này. Hoàng đạo hữu, Lâm mỗ chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.

- Ngươi cũng bảo trọng.

Giang Trần tin tưởng, loại người từng trải như Lâm Yến Vũ, nhất định có thể bảo vệ tánh mạng. Bằng không thì, hắn cũng không dám lèm nhèm đến Hoang Man Chi Địa.

Cho nên, đối với an nguy của Lâm Yến Vũ, hắn vẫn là rất yên tâm. Nói đi thì nói lại, hắn và Lâm Yến Vũ dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu phúc duyên của đối phương thật sự mỏng như vậy, tránh không khỏi một kiếp này, Giang Trần cũng không có khả năng như bảo mẫu thời thời khắc khắc mang theo hắn.

Cái này không thực tế.

Sau khi cùng Lâm Yến Vũ tách ra, Giang Trần cùng Hoàng Nhi chiếu địa đồ mà Hà Hồng Thụ lưu lại, một đường đi tới, vẫn còn tính toán thuận lợi.

- Hoàng Nhi, ăn đan dược này vào.

Giang Trần móc ra hai viên thuốc, mình phục dụng một khỏa, cho Hoàng Nhi một khỏa.

Đan dược này, là lúc trước Giang Trần tự tay luyện chế, dự phòng Mộc Ma Cổ Trùng. Đan dược này bất luận một loại tài liệu nào, đều có tính bài xích đối với Mộc Ma Cổ Trùng. Hơn nữa sáp nhập Long Tiên chi thủy, đối với Mộc Ma Cổ Trùng, có hiệu quả phòng ngự phi thường tốt.

Phục dụng đan dược này, ít nhất không sợ bị Mộc Ma Cổ Trùng bỗng nhiên tập kích.

Tuy không biết Hà Hồng Thụ bị Mộc Ma Cổ Trùng tập kích như thế nào, cũng không biết hắn trúng chiêu ở nơi nào, thế nhưng mà Giang Trần căn cứ nguyên tắc cẩn thận không thiệt thòi, sớm dự phòng là rất tất yếu.

Ăn đan dược xong, hai người khoanh chân điều chỉnh một hồi, lúc này mới tiếp tục đi.

Hoang Man Chi Địa, thảm thực vật phi thường tươi tốt, khắp nơi đều là thảo mộc, căn bản không có cái gọi là đường. Cái này cũng bình thường, mấy vạn năm không có bóng người, tự nhiên không có khả năng tồn tại đường gì.

Bất quá, có địa đồ nơi tay, Giang Trần ngược lại không lo lắng đi lệch.

- Trần ca, ngươi xem, chỗ đó.

Hoàng Nhi bỗng nhiên chỉ.

Giang Trần theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy một cây Linh Dược, so với Linh Dược bình thường muốn lớn gấp đôi, lộ ra cực kỳ cường tráng, Sinh Mệnh lực cực kỳ tràn đầy.

Trong mắt Giang Trần khẽ động, rất nhanh lướt tới, vòng quanh Linh Dược này đi hai vòng, nhìn một hồi mới giật mình nói:

- Đây là Thiên cấp Linh Dược a.

Hoàng Nhi gật gật đầu, ánh mắt của nàng không kém, tự nhiên nhận ra Thiên cấp Linh Dược.

Thiên cấp Linh Dược, chỉ có cấp bậc Đại Đế, mới có tư cách dùng đến. Tại Vạn Uyên đảo, ngay cả Thiên Vị cường giả, đại đa số cũng chỉ có thể dùng Thiên cấp Linh Dược.

Dù sao, Thiên cấp Linh Dược trở lên, vậy thì có Chân Linh, là linh vật Thần cấp chân chính.

Thần cấp linh vật, cực kỳ không dễ đào tạo. Ngay cả Vạn Uyên đảo, cũng có không nhiều lắm. Tuy cũng có, nhưng không có nhiều đến tình trạng mỗi người có thể tùy tiện dùng.

Cho nên, ở chỗ này chứng kiến Thiên cấp Linh Dược, Hoàng Nhi cũng có chút ngoài ý muốn.

Giang Trần dò xét bốn phía, lại không có phát hiện nhân tố nguy hiểm gì, bất quá, trực giác của hắn, lại nói cho hắn biết, gốc Linh Dược này, không nên hái.

Giang Trần dừng lại chỉ chốc lát, kéo tay Hoàng Nhi, cắn răng một cái:

- Chúng ta đi.

Hoàng Nhi khẽ giật mình, thấy Giang Trần rõ ràng không ngắt Thiên cấp Linh Dược kia, cũng kinh ngạc nhìn Giang Trần.

- Tin tưởng ta, Thiên cấp Linh Dược này, khẳng định có vấn đề. Trực giác của ta rất ít phạm sai lầm. Nếu như ta ngắt gốc Thiên cấp Linh Dược kia, nhất định sẽ có phiền toái.

Giang Trần không sợ phiền toái, nhưng hiện tại, phải tìm An Hồn Mộc trước, hắn không muốn trêu chọc phiền toái.

Hoàng Nhi nghe Giang Trần nói như vậy, cũng gật đầu. Tính cách của nàng vốn không màng danh lợi, đối với vật chất không quá coi trọng.

Nàng có đại trí tuệ, nghe Giang Trần nói như vậy, cẩn thận tưởng tượng, cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc này mới vừa vào hoang man bao xa? Xâm nhập không đến năm trăm dặm, có thể tìm được Thiên cấp Linh Dược, Hoang Man Chi Địa này, cũng không tránh khỏi bảo vật nhiều lắm a.

Nếu nói như vậy, so với Vạn Uyên đảo càng có lực hấp dẫn rồi.

Hai người một đường đi qua, ven đường các loại Linh Dược, Địa cấp, Thiên cấp, thật đúng là gặp được không ít. Bất quá Giang Trần lần thứ nhất không ngắt, về sau càng không có khả năng ngắt.

Hết thảy tham lam, toàn bộ bị Giang Trần ngăn chặn.

Thiên cấp Linh Dược cũng tốt, Địa cấp Linh Dược cũng thế, Giang Trần không thiếu. Hiện tại hắn thiếu chỉ có một loại, cái kia chính là An Hồn Mộc.

Sau khi thân ảnh của Giang Trần cùng Hoàng Nhi rời đi, những Thiên cấp Linh Dược kia lại rung thân nhoáng một cái, toàn thân biến ảo ra đạo đạo hào quang lục sắc quỷ dị.

Hào quang màu xanh lá này dần dần ngưng tụ thành từng thân hình hư ảo, như ẩn như hiện, giống như hư ảnh, lại như thật thể, cho người một loại cảm giác cực kỳ phiêu hốt.

- Chậc chậc, tu sĩ nhân loại, lại không tham Thiên cấp Linh Dược? Chẳng lẽ, là ta biến hóa không đủ chân thật?

Cái hư ảnh kia đột nhiên nhoáng một cái, hóa thành một đạo thanh phong lục sắc, biến mất tại nguyên chỗ. Ở trong vô tận hoang man, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi không biết phía sau bọn họ, lại bỗng nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là địa phương xuất hiện An Hồn Mộc.

Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, đang đi tầm đó, chợt nghe trong rừng, có thanh âm dị thường truyền ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play