- Ồ?

Cơ Tam công tử có chút kinh ngạc, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

- Lần này Vương Đình đại phiệt khai trương Thái Uyên lâu, đem Vạn Thọ đan với tư cách là đan dược chủ lưu, đây chính là kết quả cấu kết của Bất Diệt Thiên Đô với Vương Đình đại phiệt. Vạn Thọ đan là do Bất Diệt Thiên Đô cướp đoạt từ Đan Kiền Cung ta. Nhưng lại không biết xấu hổ dùng đồ vật của Đan Kiền Cung tới ức hiếp đệ tử Đan Kiền Cung như ta.

Cơ Tam công tử đối với chuyện Đan Kiền Cung cũng biết được một hai, miệng mắng:

- Bất Diệt Thiên Đô nhiều lần xâm phạm Vạn Tượng Cương Vực, cũng ra một ít làn sóng chỉ trích ở bát vực. Huynh đệ, dùng tư chất của ngươi. Chỉ cần giấu tài, sau mấy trăm năm, chưa hẳn sẽ không có hy vọng phục hưng tông môn. Trước đó tuyệt đối không nên vọng động.

- Cơ huynh yên tâm, tiểu đệ sẽ không nhụt chí. Bất Diệt Thiên Đô đối với Đan Kiền Cung ta thế nào, ngày sau ta sẽ trả lại gấp đôi.

Ngữ khí của Giang Trần kiên định, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng.

- Hảo huynh đệ, có chí khí. Ngày sau nếu ta có thể trở thành phiệt chủ Bàn Long đại phiệt, tất sẽ giúp huynh đệ một tay, trọn tình nghĩa với huynh đệ. Nếu như sau này làm trái, ta sẽ chết không yên thân.

Cơ Tam công tử cũng tỏ thái độ của mình.

- Như vậy trước tiên ta phải tạ ơn Cơ huynh vậy. Nhưng mà chuyện này liên quan cực lớn, nếu không nắm chắc tuyệt đối ta cũng không muốn làm liên lụy tới huynh. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trước hết cứ để cho Bất Diệt Thiên Đô hung hăng càn quấy một đoạn thời gian ngắn. Thời gian tới, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Không đơn thuần là Bất Diệt Thiên Đô, còn có hung thủ trực tiếp là Xích Đỉnh trung vực.

Cơ Tam công tử gật đầu nói:

- Huynh đệ, vậy thì ngươi tới Lưu Ly vương thành, đầu nhập vào Vi gia là có ý gì vậy?

Giang Trần cười khổ, đem quá trình nói ra một lần.

Sau khi Cơ Tam công tử nghe xong cũng thở dài nói:

- Đây thực sự là duyên phận a. Không thể tưởng tượng được trong lúc vô tình Vi gia lại gặp vận may như vậy. Bàn Long đại phiệt ta cũng được hưởng phúc. Quả thực là ý trời a. Đúng rồi, huynh đệ, nghe nói huynh đệ còn mấy đồng môn, tìm được chưa? VIệc này ta sẽ giúp huynh đệ lưu ý một chút.

Giang Trần gật gật đầu:

- Ngày đó một đám đồng môn ta đã cứu được ra bên ngoài. Thế nhưng còn có hai người, không biết bọn họ bị Ti Khấu thế gia bán tới nơi nào.

Cơ Tam công tử tức giận nói:

- Ti Khấu thế gia cũng là thành phần ngu trung với Vương Đình đại phiệt, những năm này buôn bán nô lệ, buôn lậu các loại tài nguyên tu luyện. Coi như là làm việc khiến cho người ta giận dữ. Tktd và đồng gia là cánh tay trái phải của Vương Đình đại phiệt, một ngày nào đó nhất định phải cho bọn chúng biến mất.

Hiển nhiên Cơ Tam công tử đối với Ti Khấu thế gia cực kỳ bất mãn.

- Cơ huynh, việc này không vội nhất thời. Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, huynh nên gấp rút tìm kiếm. Chỉ cần huynh lấy được vật ấy, ta nhất định có thể liên lạc được với sư phụ lão nhân gia, mời lão nhân gia ra tay luyện chế Tùng Hạc đan.

Cơ Tam công tử nghe vậy đại hỉ:

- Huynh đệ thực sự là phúc tướng của Cơ lão tam ta. Lần trước ở đấu giá Liên Sơn trai, nếu như không phải ngươi hảo tâm nhắc nhở ta, ta sẽ bị đám người Vương Đằng trêu đùa. Chỉ sợ cũng không làm được việc gì. Lúc ấy ta bị Vạn Thọ đan làm cho mê hoặc, đã mất đi lý trí. May mắn mà ngươi dùng một câu vạch trần, để cho ta có thể toàn thân trở ra.

Kỳ thực chỉ bằng lần đó Cơ Tam công tử đã có vài phần kính trọng với Giang Trần.

Mà về sau một lần lại một lần, Giang Trần mang đến sự rung động trong nội tâm Cơ Tam công tử, cũng triệt để chinh phục Cơ Tam công tử.

Chỉ là, Cơ Tam công tử ngàn vạn lần không ngờ tới, một Đan Vương có bàn tay quỷ thần như vậy không ngờ lại là một đệ tử trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực.

Giang Trần cười nói:

- Lúc ấy ta cũng mới lần đầu quen biết Cơ huynh, thực sự không phải là cố ý giúp ngươi. Chỉ là vì không quen nhìn Vương Đằng dùng Vạn Thọ đan của ta giương oai tác quái. Căn cứ vào câu nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, cho nên mới trượng nghĩa ra tay.

- Ha ha, hay cho một câu, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Lời này vô cùng mới lạ. Cho nên nói đây là ông trời chỉ định cho huynh đệ chúng ta gặp nhau, tạo nên phần duyên phận này.

Cơ Tam công tử đại hỉ, nói:

- Huynh đệ, thân phận này của huynh đệ không nên bạo lộ. Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng không dám giương oai trong Lưu Ly vương thành, thế nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngươi ở Thái Uyên các cuối cùng vẫn khó cam đoan an toàn. Nếu như ngươi không chê, theo ta đi tới phủ phiệt chủ đi.

Xem như Cơ Tam công tử mở miệng mời.

Giang Trần cười cười nói:

- Đa tạ ý tốt của Cơ huynh. Bất quá nếu như ta trốn ở phủ phiệt chủ, thời gian an nhàn quá lâu, chỉ sợ sẽ mất đi nhuệ khí. Ta muốn ở trong hoàn cảnh này, bức bách chính mình. Kích phát tiềm lực của mình, tự nói với mình trên người còn có huyết hải thâm cừu. Huống chi ta còn có một đám đồng môn cần ta chiếu cố.

Tự nhiên Giang Trần không có khả năng đi phủ phiệt chủ tìm kiếm sự bảo hộ. Đây không phải giống như tính cách của hắn. Huống chi tính cách của hắn không thích câu thúc.

Tiến vào phủ phiệt chủ, tất sẽ có nhiều sự cứng nhắc, muốn làm chuyện gì cũng cần cân nhắc qua quy củ của phủ phiệt chủ một chút. Đây không phải là cuộc sống mà Giang Trần thích.

Cơ Tam công tử nghĩ lại cũng đại khái đoán ra được nỗi băn khoăn của Giang Trần, hắn cũng không có cưỡng cầu, mà lấy ra một vật.

Hắn đặt ở trước mặt Giang Trần:

- Huynh đệ, đây là một khỏa Đế Lâm Ngự Giáp phù, là phù bảo vệ tính mạng phiệt chủ đưa cho ta. Dưới tình huống khẩn cấp, thúc dục phù này, tương đương với một lần phòng ngự của phong hào đại đế. Phù này vốn có thể dùng được ba lượt, trước kia ta đã dùng qua một lần. Còn có hai lần cơ hội. Ngươi ở trong Lưu Ly vương thành, chẳng những phải đề phòng Bất Diệt Thiên Đô, còn phải đề phòng Vương Đình đại phiệt, ca ca ta cảm thấy lo lắng. Phù lục này trước tiên ngươi nên thu lại để phòng thân.

Giang Trần kinh hãi:

- Thứ này tiểu đệ làm sao có thể thu nhận? Đây là vật bảo vệ tính mạng của Cơ huynh, ta sao có thể nhận lấy? Huống chi đây là vật mà phiệt chủ đại nhân ban thưởng.

- Không có việc gì, không có việc gì. Không bằng ta trở về lại xin phiệt chủ một tấm, ta nghe nói tổng cộng lão nhân gia có năm tấm. Đã xuất ra ba tấm, hiện tại còn có hai tấm. Nếu như ta lập đại công cho lão nhân gia, đừng nói là một tấm Đế Lâm Ngự Giáp phù, cho dù muốn những đồ vật cao hơn, lão nhân gia người nhất định sẽ không cự tuyệt.

Cơ Tam công tử căn bản không để cho Giang Trần cự tuyệt mà mạnh mẽ đưa cho Giang Trần.

Giang Trần định từ chối, chỉ là cuối cùng vẫn phải nhận thứ này. Đây tuyệt đối là đồ tốt. So với Độn Không phù kia còn tốt hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play