Hắn tỉnh lại đối mặt chính là nguy hiểm như vậy một màn.

Anh không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy người kia nói chuyện, anh nghi ngờ gọi một tiếng, "Hạ Thanh?"

Hạ Thanh nghiêng đầu nhìn về phía An Tiêu Dao, anh che ngực nửa quỳ ở trên mặt tuyết, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn bộ dáng rất thống khổ.

"Tôi ở đây." Hạ Thanh nhàn nhạt nói.

Một câu nói nhàn nhạt, hai trái tim yên ổn. An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng thống hận hai mắt của mình nhìn không thấy, nếu cô gặp phải nguy hiểm, anh lại không giúp được gì.

"Giết cô ta, lão đại chỉ cần nam, không cần nữ." Người đàn ông đứng cạnh An Tiêu Dao lạnh giọng nói. Người này đang định bóp cò, An Tiêu Dao đột nhiên lủi khởi đến, một tay tinh chuẩn chế trụ cổ tay anh ta, họng súng chỉ hướng đối diện Hạ Thanh phản diện.

Tiếng súng vang lên, bắn trúng vào phía trên tảng đá.

Cùng lúc đó, Hạ Thanh vung lên một phen hoa tuyết, hướng về phía một gã đàn ông khác cạnh cô, nam nhân kia bị gió tuyết làm mờ mắt, giận dữ nổ súng, nhìn không thấy phương hướng, đạn mất trật tự bắn ra bốn phía, chờ lúc anh ta có thể mở mắt ra, Hạ Thanh đã đoạt lấy súng lục của anh ta, muốn mạng của anh ta.

An Tiêu Dao chế trụ cổ tay nam nhân kia, ngón tay hướng vùng lưng anh ta, trực tiếp chính tay đâm rụng cột sống người đó.

Anh ta cũng ngã mềm trên mặt đất, chỉ còn lại người đàn ông hướng Hạ Thanh muốn nổ súng. Hạ Thanh lúc này vô luận như thế nào cũng tránh không thoát, cô định trước sẽ trúng một phát đạn, lại phản kích, người đó còn chưa bóp cò, đột nhiên nghe thấy tiếng súng, hai người từ phía sau tảng đá đi ra.

Chính là Long Tứ cùng Thất Thất.

Trước tiên Long Tứ chạy về phía An Tiêu Dao, vừa chạy vừa hô tên anh.

"Xanh, cậu không sao chứ?" Cố Thất Thất sốt ruột hỏi.

Hạ Thanh biểu hiện vô tình, lắc lắc đầu, Cố Thất Thất lập tức chạy hướng An Tiêu Dao. Hai người nâng An Tiêu Dao dậy, chỗ anh nằm có một mảnh máu, vừa rồi để cứu Hạ Thanh, người đàn ông kia đã bắn anh một phát. Anh lại nhìn không thấy, đạn bắn trúng bụng dưới, vết máu đỏ tươi ở trên mặt tuyết, nhìn thấy mà giật mình.

"Tiêu Dao, cố gắng chịu đựng chút. Chúng tôi sẽ lập tức mang cậu xuống núi." Long Tứ che vết thương, Cố Thất Thất cầm lấy dược phẩm, đơn giản xử lý vết thương của anh, gió mạnh thổi qua mắt Hạ Thanh khiến cô có chút đau lòng, cô đứng dậy, khập khiễng đi về phía An Tiêu Dao.

Anh đã hôn mê bất tỉnh. Long Tứ cõng anh lên, vội vã đi xuống núi. Cố Thất Thất thấy Hạ Thanh khập khiễng bước đi, cuống quít qua đây đỡ cô "Xanh, để mình dìu cậu đi."

"Tự mình đi được." Hạ Thanh tránh, cũng hướng phía Long Tứ đi, Cố Thất Thất đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô, trái tim cũng rậm rịch, thái độ Hạ Thanh lạnh nhạt như vậy, nhất định là đã phát hiện ra cái gì.

Nếu là trong quá khá, cô bị thương nặng như vậy, đã sớm cố sống cố chết đòi mình cõng xuống núi.

Bây giờ, mặc dù cô đi lại khổ cực như vậy, nhưng vẫn kiên trì muốn chính mình tự đi.

Tình huống của An Tiêu Dao rất khẩn cấp nên Long Tứ đi rất nhanh. Sức lực của anh vốn tốt, cõng An Tiêu Dao như đeo một bao cát bình thường, một chút nặng nề cũng không có. Ngược lại, động tác của Hạ Thanh hơi chậm một chút.

Cố Thất Thất vẫn đi ở phía sau cùng Hạ Thanh, cô vẫn muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự không biết nên nói như nào.

Cuối cùng thì tới chín giờ tối, bọn họ cũng xuống tới chân núi. Di động lúc này cũng đã có tín hiệu. Long Tứ phái người lái máy bay trực thăng qua đây, tình hình sức khỏe của An Tiêu Dao rất tệ, sức lực rất yếu, Hạ Thanh nhìn An Tiêu Dao, nhàn nhạt nói "Anh ấy bị gãy chân, còn có, mắt cũng đã bị mù."

"Cái gì?" Long Tứ trợn tròn cặp mắt, không thể tin nổi An Tiêu Dao nhếch nhác như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play