Đồng hồ của An Tiêu Dao đã bị đánh nát trong cuộc hỗn chiến, cũng phá hủy định vị của vương bài, hiện tại anh trông chờ tình báo viên cấp dưới có thể mau chóng tìm được tung tích của anh.

"Anh biết là ai tập kích anh sao?" Hạ Thanh hỏi, "Đám người này hỏa lực vô cùng lớn, tôi xem súng lục mà nữ đặc công kia dùng là súng lục của vương bài, thực sự là làm bậy, cảm giác gậy ông đập lưng ông thấy thế nào, thoải mái hay khó chịu?"

An Tiêu Dao không nhìn Hạ Thanh châm chọc khiêu khích, vẻ mặt mỉm cười nói hai chữ, "Thoải mái!"

"Bị điên!" Hạ Thanh phiết bĩu môi.

An Tiêu Dao nhắm mắt lại chứa đựng khí lực, hiển nhiên không muốn nói chuyện, Hạ Thanh hỏi vài câu cũng không thấy anh trả lời, nhịn không được thân dài quá chân đá anh, An Tiêu Dao mở mắt ra, "Đám người kia là do cô dẫn tới."

"Đừng có nói hươu nói vượn, trốn tránh trách nhiệm." Hạ Thanh bất mãn nói, "Đây là chuyện không thể nào."

An Tiêu Dao bình tĩnh nói, "Trên đời này vẫn chưa có người nào có bản lĩnh mò ra hành tung của tôi rõ ràng như vậy, cũng chưa từng có người có thể tìm ra tôi nhanh như vậy mà không làm cho tôi phát hiện.  Trừ phi mục tiêu ngay từ đầu của bọn họ cũng không phải là tôi, cho nên mới bị tôi xem nhẹ."

"Nếu không phải tôi, chỉ có thể là cô."

"Cô nói cô là đặc công chính phủ, không đắc tội với người nào, ngươi tư dưới tiếp sinh ý không đắc tội hơn người?"

Hạ Thanh nheo mắt lại nguy hiểm, cười chế nhạo một câu, "An Tiêu Dao, anh quá tự phụ rồi, người thông minh cả một đời cũng sẽ có lúc hồ đồ. Anh thật xác định là không ai có thể bắt được hành tung của anh sao?"

An Tiêu Dao mỉm cười, tự phụ cũng tốt, tự tin cũng được, anh có một trực giác, những người bắt cóc bọn họ lần này cũng không phải là hướng về phía anh.

Hạ Thanh thử thêm nửa giờ nữa, đích xác không với tới được ổ khóa. Cô đành phải thôi, không để uổng phí khí lực. Vẻ mặt An Tiêu Dao biểu tình như đã sớm dự liệu được kết quả vậy. Hạ Thanh thấy vậy nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên, xe phanh gấp lại, hai người không ngồi vững vàng đụng tới phía trên tủ đựng đồ, Hạ Thanh giận dữ, đá một cước tới vách tường của xe "Có biết lái xe hay không đấy? Không biết lái xe thì đổi người khác biết lái đi. Thật hỗn đản!"

An Tiêu Dao dở khóc dở cười, xe lại khởi động đi tiếp. Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao mặc dù bị bắt, nhưng trong lòng tính toán thời gian lái xe tối thiểu cũng đã bảy tám tiếng đồng hồ, châu Âu vốn rất nhỏ, quãng thời gian dài như vậy cũng đủ xuyên qua  lãnh thổ một nước. Cũng có thể đã từ Đông Âu chạy đến Tây Âu. Không biết rốt cuộc bọn họ muốn chạy tới chỗ nào, An Tiêu Dao sờ không cho phép, đơn giản cũng là không đoán ra.

Nói chung, anh vẫn duy trì một loại niềm tin, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Không ăn, cũng không uống, đủ mười mấy tiếng đồng hồ, xe cuối cùng cũng dừng lại. Hạ Thanh vốn tưởng rằng là dừng lại một chút, không ngờ nghe thấy âm thanh xiềng xích vang lên, cô cùng An Tiêu Dao liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ tinh thần hai người tất cả đều là đề phòng.

Cửa xe mở ra, vài người đi lên, động tác vô cùng nhanh chóng, dùng vải đen bịt kín mắt An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh lại. Vết thương đạn bắn của hai người bọn họ cũng không được xử lý gì cả mà cứ bị lôi kéo thô bạo như thế khiến họ vô cùng khó chịu.

Hạ Thanh quay đầu lại hướng người áp giải mình đá một cước "Dẫn lão tử nhẹ nhẹ chút, may cho anh là hiện tại tôi đá không chết được anh."

Một cước này đi xuống, An Tiêu Dao nghe thấy người đàn ông kêu rên thành tiếng, chắc hẳn cú đá không nhẹ, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu rên của Hạ Thanh, cũng là bị người kia đá một cước, làm cho cô an phận một chút. Hạ Thanh hừ lạnh, những người đó vẫn thô bạo như cũ lôi kéo bọn họ đi tới.

Khí trời rất lạnh!!

Đây là cảm giác đầu tiên của An Tiêu Dao. Toàn bộ hành trình anh không nói một lời vô ích nào cả. Bọn họ áp giải hai người đi tới trước một người võ trang đầy đủ, anh ngửi được mùi vị đạn dược, anh tin là trong lòng Hạ Thanh rành mạch đây là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play