Hắn cảm khái lắc đầu, đang muốn rời đi thì đột nhiên đại môn Tôn gia mở ra, một cỗ kiệu được khênh ra ngoài, hắn hơi ngừng cước bộ. Bởi hắn khi xưa xem đại viện này nhiều lần xúc động muốn nhìn thấy vị Tôn tiểu thư kia. Giờ phút này bằng với ánh nhanh như chớp nhìn sang tấm màn che đang bị gió thổi bay lên kia, hắn thấy được bên trong đó là một nữ tử mập mạp, trên mặt lại còn có không ít tàn nhang, tuổi cũng không lớn, thực là khiến cho hắn sửng sốt không thôi.

Nếu như không nhìn thấy có nha hoàn bên người nàng ta làm cho Mạnh Hạo có chút ấn tượng, thì hắn quả quyết rằng đấy không phải là Tôn tiểu thư...

Lúc sau, cỗ kiệu kia đã đi xa, Mạnh Hạo vẫn đứng đó, trong lòng vô cùng hối hận.

- Chính mình lại tự tay hủy đi tình nhân trong mộng năm đó rồi... Thánh nhân nói đúng, phi lễ chớ nhìn, cũng không nên xem, không nên xem a.

Mạnh Hạo lắc đầu, mang theo thần sắc tiếc nuối bước về phía xa.

Cho tới buổi trưa, hắn mới kinh ngạc nhìn một gian nhà không lớn ở phía trước, căn nhà trông cũ nát, bên trong cũng lại có người ở, từng âm thanh ồn ào từng trong đó truyền ra ngoài.

Nơi này, đã từng là tổ trạch của Mạnh Hạo, nhưng hắn năm đó không thể nào sinh sống cho nổi, cho nên mới bán đi. Nơi này, đã ghi lại thời gian hắn từng sống khoái hoạt, cũng có những phút giây chua sót và kiên cường của bản thân khi mà cha mẹ hắn mất tích.

Từng tràng cảnh hiện ra trong đầu hắn, khiến cho hắn đứng ở nơi đó cho tới tận hoàng hôn.

Trầm mặc, hắn bước chân tới cánh cửa, giơ tay lên gõ.

Tiếng đập cửa vang lên, khiến cho âm thanh ầm ỹ lúc trưa bỗng dưng ngừng lại. Không lâu sau, cánh cửa phòng bị mở mạnh từ bên trong ra, một tên hán tử trung niên vẻ mặt phong sương xuất hiện, cau mày nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Tìm ai, chuyện gì?

- Là Lý thúc nhỉ...

Mạnh Hạo đưa mắt nhìn người trung niên này, nhẹ giọng nói...

- Ngươi...

Hán tử trung niên sửng sốt, cẩn thận nhìn kỹ Mạnh Hạo lần, bỗng nhiên lộ ra vẻ khó tin.

- Mạnh Hạo? Ngươi... ngươi không phải là đã mất tích rồi đó sao, mau vào đây đi...

Trên mặt vị trung niên này lộ ra vẻ kinh hỉ, túm lấy Mạnh Hạo, kéo vào trong phòng.

- Bà nó ơi, bà xem ai đây nè...

Bên trong nhà, một nữ tử trung niên đang ngồi đó, lau nước mắt, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng lên nhìn, khi thấy Mạnh Hạo, thì sửng sốt một chút, mau chóng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh hỉ.

- Thật sự là Mạnh Hạo..

- Thằng nhỏ này, năm đó không nói gì mà đã bỏ đi rồi, mau lại cho thẩm thẩm nhìn xem, mấy năm không gặp, cũng cao lớn rồi, nhưng sao gầy quá, hẳn là mấy năm nay chịu không ít khổ cực rồi...

Vị nữ tử này bước lên nhìn Mạnh Hạo, trong mắt mang theo niềm vui, sớm đã bỏ qua chuyện cãi vã ban trưa rồi.

- Nhanh ngồi đi, để thẩm thẩm đi nấu vài món cho ngươi, đã quay lại rồi thì đừng đi nữa, ngươi tuy đã đem nơi này bán cho Lý thúc ngươi, nhưng nơi này vẫn là nhà của ngươi.

Trên mặt vị nữ tử này là một nụ cười hiền lành nhìn về Mạnh Hạo, sau đó trừng mắt nhìn vị hán tử một cái rồi bước vào trong phòng bếp.

Không lâu sau, một bàn thức ăn đã được mang lên, Mạnh Hạo nhìn đôi vợ chồng trước mắt, thấy được vẻ hiền hậu trong đôi mắt họ. Nhớ tới năm đó khi cha mẹ mất tích, nếu không phải được Lý thúc, Lý thẩm giúp đỡ, thì bản thân mình sẽ còn gian nan hơn nhiều.

- Mấy năm nay thu hoạch không tốt, căn nhà cũng đã để cho tiểu tử mới cưới vợ của chúng ta dùng, nơi này của ngươi để không, cho nên chúng ta mới đến ở...

Lý thẩm gắp thức ăn cho Mạnh Hạo, vẻ mặt hòa ái nói.

- Mấy năm nay ngươi đi đâu, ta với thúc ngươi đi tìm khắp nơi, mà không thể nào tìm được.

Mạnh Hạo nghe được những lời này, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, chỉ nói bản thân ra ngoài học nghệ, cũng không nói tỉ mỉ, tới khi ăn xong bữa cơm, hắn mới đứng dậy cúi đầu thật sâu với hai người.

- Lý thúc, Lý thẩm, căn tổ phòng này ta muốn mua lại, dù sao thì cũng là do cha mẹ ta để lại cho ta, đây là ngân lượng, hai vị trước cứ ở lại giúp ta trông coi một chút...

Mạnh Hạo lấy ngân lượng từ trong ngực ra, đặt sang một bên.

- Việc này...

Lý thúc chần chờ một lúc, sau đó nhìn vợ mình, Lý thẩm hơi trầm mặc, rồi cuối cùng gật đầu một cái...

- Ngươi nói cũng đúng, đây là cha mẹ để lại cho ngươi, căn phòng này sẽ trả lại cho ngươi. Nhưng Lý thúc với ta cũng lớn tuổi rồi, ngươi đã nói rồi thì chúng cũng sẽ ở lại.

- Ngân lượng thì cũng thôi đi, chúng ta cũng nhìn ngươi lớn lên, coi ngươi như là con mình, sao có thể lấy ngân lượng của ngươi chứ.

Lý thẩm lại lấy ngân lượng đặt lên tay Mạnh Hạo, quyết đoán nói.

Mạnh Hạo trầm mặc,sau đó ôm quyền, cúi người thật sâu.

Hắn không có ở lại nơi này, mà chỉ lấy đi vài vật trong trí nhớ, rồi đêm khuya từ biệt đôi phu thê, xoay người đi vào trong đêm đen, ngân lượng thì hắn cũng không mang đi, mà để lại trên giường.

Trong một khách điếm ở huyện Vân Kiệt, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên giường, đưa mắt nhìn ra bầu trời, lúc sau than nhẹ một tiếng.

- Ta đã không còn là phàm nhân, nhưng lại không thể chặt đứt duyên trần, nếu trảm không nổi, thì đành lưu lại vậy...

Mạnh Hạo lại im lặng, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại.

Buổi sáng sớm, Mạnh Hạo tìm thấy được cửa hàng đồ mộc của Vương gia, nhìn vị Vương bá khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn, ngồi đó mà ngẩn người, phía trước mặt lão là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ. Đó chính là khắc họa Vương Hữu Tài, có thể thấy bên trong thần sắc của Vương bá, có chứa sự bi thương vô bờ.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không biết Vương Hữu Tài đã chết thật hay chưa, sau khi trở thành đệ tử nội môn, hắn đã đi tìm Tiểu Hổ, tới vách núi mà Vương Hữu Tài trượt chân xuống, không tìm thấy được đầu mối gì.

Khẽ cảm thán, rồi hắn đi vào bên trong cửa hàng mộc.

Thấy có người tới, Vương bá ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Hạo thì sửng sốt, cẩn thận dụi dụi con mắt, sau đó toàn thân run rẩy không ngừng.

- Ngươi... ngươi là... Mạnh Hạo?

- Vương bá là ta đây.

Mạnh Hạo bước tới phía trước người lão giả, đưa tay đỡ lấy lão.

- Hữu Tài đâu, năm đó không phải là các người mất tích cùng nhau sao, hắn ở đâu...

Vương bá vẫn nhớ rõ cái ngày mà Vương Hữu Tài mất tích thì Mạnh Hạo cũng mất tích, lúc này khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì lão kích động không thôi.

- Hữu Tài ca còn chưa về, cũng muốn ta thông báo cho ngài, hắn vài nắm sau sẽ quay về, muốn ngài yên tâm, vì hắn có một cuộc sống khá tốt đó.

Mạnh Hạo cười nói, đỡ Vương bá lên ghế ngồi, sau đó hắn nói tiếp về chuyện năm đó, chỉ nói là được người đưa đi học nghệ, hơn nữa Vương Hữu Tài thông minh, học nghệ chuyên sâu cho nên mới chưa quay về.

Vương bá kích động mà rơi lệ, nghe lời Mạnh Hạo nói mà gật đầu không thôi, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tản đi khá nhiều, sau khi nghe Mạnh Hạo kể mọi chuyện xong, lão mới nở ra một nụ cười tươi.

- Đứa nhỏ kia từ bé đã thông minh, không muốn học nghề thợ mộc của ta, cả ngày chỉ nghĩ đi làm chuyện khác. Thực là tốt, nó có thể ra ngoài học nghệ, thực là chuyện tốt mà.

Vương bá càng tươi cười hơn, tới trưa thì Mạnh Hạo cũng không ở lại nữa, sau khi được Vương bá đích thân tiễn đưa, hắn rời khỏi này.

Tiểu Hổ và tên mập, không phải là người huyện Vân Kiệt, mà là ở hai cái thị trấn phụ cận, Tiểu Hổ thì Mạnh Hạo cũng không quá quen thuộc, mà đối phương thì cũng không có việc gì. Nhưng mà đối với tên mập thì Mạnh Hạo nhất định phải tới nhà đối phương để báo bình an mới được.

Nghĩ tới việc tên mập hẳn là đã tới Nam Vực rồi, trong lòng Mạnh Hạo cũng có chút cảm khái.

Một buổi trưa, hắn tới tìm Chu viên ngoại, nhưng lại không gặp được người. Sau khi tìm hiểu thì mới biết cả nhà Chu viên ngoại đã rời khỏi nơi này hơn nửa năm trước rồi, nghe nói là dời tới đô thành của Triệu quốc, Mạnh Hạo vì thế cũng không tìm kiếm nữa, rời khỏi huyện Vân Kiệt.

Nơi này có ký ức của hắn, nhưng Mạnh Hạo hiểu, từ khi đi vào Kháo Sơn Tông thì con đường của hắn là cả Triệu quốc, là toàn bộ Nam Vực này.

Lặng lẽ rời đi, bên trong túi trữ vật chỉ có một ít bát bếp, chăn đệm mà thôi. Những thứ đồ bếp này là cha hắn mua, còn chăn đệm là do chính tay mẹ hắn may ra, những thứ này đối với Mạnh Hạo mà nói, vô cùng trân quý.

Ba trấn dưới chân Đại Thanh Sơn, trừ huyện Vân Kiệt ra, thì còn có huyện Vân Hải và huyện Vân Khai, nhà của tên mập, ở trong huyện Vân Khai.

Nơi này so với huyện Vân Kiệt thì nhỏ hơn chút, tuy phồn hoa không bằng, nhưng bởi vì bốn phía đất đai nhiều, cho nên tài chủ không ít, nhất là mấy nhà đại tài chủ, ở trong huyện có vô số tài sản.

Cha của tên mập này chính là vị Lý đại tài chủ nổi danh toàn huyện Vân Khai, theo cách nói chuyện dương dương tự đắc của tên mập thì, cả nhà gã tới vài trăm ngưởi ở. Sân nhà thì phải đi hết một canh giờ, còn tôi tớ nha hoàn thì càng nhiều hơn nữa.

Cái bô của gã còn được làm từ bạc, chăn đệm thì mua từ đô thành Triệu quốc, từ nhỏ có nha hoàn làm ấm giường, tới tận khi lớn lên rồi, gã cũng không nhớ bản thân đã mó qua bao nhiêu nha hoàn nữa. Tóm lại thì cho tới giờ, gã chưa thiếu cái gì bao giờ. Đến khi gã nhắc tới cuộc hôn nhân mà gã nhớ mãi không quên, theo cách nói của gã thì vị tiểu thư nổi danh Thư Hương môn của huyện Vân Khai vô cùng xinh đẹp, cha gã mất bao công, tốn bao tiền, mới giúp gã thành công cưới về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play