Nhưng Lý Phú Quý xuất hiện lại hoàn toàn phù hợp với truyền thừa của mạch thứ mười tám, thế mới khiến toàn bộ Kim Hàn Tông coi như trân bảo. Bình thường Chưởng giáo mà gặp gã thì đều tỏ ra hòa ái, che chở rõ ràng, khiến cho gã ở Kim Hàn Tông này có thể nói là nhất hô bá ứng.

Bởi vì… không thể không ứng, thậm chí vì tên béo này không thích tu hành nên còn có người đặc trách bảo vệ.

Mỗi lần ra ngoài cũng phải có nhiều đệ tử Kim Hàn Tông đi theo bảo vệ, sợ tên béo này xảy ra điều bất trắc gì. Khoa trương nhất là có một lần có kẻ trêu chọc Lý Phú Quý, Chưởng giáo Kim Hàn Tông lại tự mình ra tay diệt cả một tông, rồi lại tuyên cáo toàn Nam Vực, ai dám đánh Lý Phú Quý là hãy chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự điên cuồng của Kim Hàn Tông.

Mà Lý Phú Quý này lại đối chọi gay gắt với Vương Đằng Phi của Vương gia, không chịu buông tha. Bình thường cho dù là ở trong tông môn hay ngoài tông môn, cho dù có đối mặt hay không thấy mặt thì đều dùng hết khả năng để chế giễu.

Với chuyện này, Vương Đằng Phi dù có vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng chứ không dám đắc tội… Dù sao đây chỉ là chuyện của tiểu bối, vả lại Lý Phú Quý rất quan trọng với Kim Hàn Tông, hiển nhiên so với mức độ quan trọng của Vương Đằng Phi với Vương gia thì lớn hơn rất là nhiều.

- Đó là chân tình nha! Các vị đạo hữu, với đôi mắt này của ta còn có thể không nhìn ra, đây tuyệt đối là chân tình! Lý Phú Quý ta há có thể chia cách uyên ương, há có thể vì tên Vương Đằng Phi chẳng phải huynh đệ gì kia mà quấy rối mối tình chân chính này. Chuyện này ta không thể làm.

Tên béo nhảy lên hẳn bàn, đám tu sĩ Kim Hàn Tông phía sau gã đều xấu hổ, nhưng chỉ có thể ho khan chứ không dám nói gì, để mặc cho tên béo hò hét ở đó.

- Hỏi thế gian thứ gì có giá trị cao nhất! Từng có một người là bằng hữu tốt nhất của Lý Phú Quý ta, cũng là người mà ta bội phục nhất, đã nói cho ta rằng, đó là tình yêu, là thứ có giá trị cao nhất, chắc chắn có giá một trăm vạn linh thạch!

Tên béo vừa nói vừa phun mưa xuân, như đang gào lên.

Đám người Tông gia vây xem mà nở nụ cười khổ, ngay cả những tu sĩ Huyết Yêu Tông cũng nhìn tên béo một cách cổ quái.

Lý Thi Kỳ nhíu mày, không nói gì, mà Vương Hữu Tài bên cạnh thì im lặng nở nụ cười.

- Cho nên ta giả vờ như không nhìn thấy, nhưng ta cảm thấy vị Vương Đằng Phi huynh đệ này thật quá uất ức, cũng lại quá vô liêm sỉ. Người ta rõ ràng là chân tình, nếu ta là Vương Đằng Phi, ta chắc chắn sẽ mỉm cười tặng giai nhân. Nên biết rằng vị đạo hữu xa lạ kia, cho dù là dáng vẻ hay tu vi, cho dù là tất cả đều hơn Vương Đằng Phi y nhiều lắm…

Tên béo càng nói càng hưng phấn, lúc này đang lảm nhảm thì một tiếng gầm bỗng vang lên từ giữa không trung.

- Lý Phú Quý!!

Theo tiếng gầm này, liền thấy Vương Đằng Phi với đầy sát khí trực tiếp bay vọt xuống, cả người như một thanh kiếm sắc đâm thẳng tới Lý Phú Quý.

Nhưng y còn chưa kịp tới gần thì đám đệ tử Kim Hàn Tông phía sau Lý Phú Quý lập tức đứng lên, với tốc độ cực nhanh bước ra trước. Lại có một đại hán hừ lạnh, giơ tay phải lên, nắm chặt nắm tay lại, nhất thời gợn sóng nổi lên, tiếng nổ ầm vang truyền ra. Vương Đằng Phi biến sắc.

Vương Tích Phạm lập tức vọt xuống, chỉ tích tắc sau đã xuất hiện trước mặt Vương Đằng Phi, giơ hai tay lên chống đỡ phía trước.

Tiếng ầm vang lên, Vương Tích Phạm sắc mặt tái nhợt, cuốn lấy Vương Đằng Phi lùi ra sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn chằm chằm vị đại hán của Kim Hàn Tông kia.

- Người của Vương gia xin hãy tự trọng.

Vị đại hán này lạnh nhạt nói, nhưng lại ầm ầm phóng ra tu vi Kết Đan.

Lúc này đoàn người Mạnh Hạo mới hạ xuống. Mạnh Hạo sắc mặt cổ quái, vội ho một tiếng. Hắn nhìn thấy tên béo núp sau lưng đại hán, cũng nghe được những lời mà tên béo nói ban nãy, nên giờ cảm thấy xấu hổ, cũng chột dạ.

- Thấy chưa, Lý Phú Quý ở Kim Hàn Tông này không phải là nhỏ bé đâu. Mà nói tiếp thì Vương Đằng Phi nay cũng khiến người ta phải đồng tình. Tiểu sư đệ đã gặp Sở Ngọc Yên chưa? Ôi, ta đặc biệt tò mò, không biết là đệ tử tông môn nào lại có khúc mắc như vậy với Sở Ngọc Yên đạo hữu đây…

Trần Phàm nhỏ giọng nói với Mạnh Hạo.

- À… chắc là trước kia gặp qua rồi…

Mạnh Hạo chần chừ một chút, thấy xấu hổ nên không biết nói gì cho phải.

- Chờ có cơ hội nhất định phải kết giao bằng hữu mới được. Người này thủ đoạn cao minh, lại có thể cướp được Sở Ngọc Yên từ Vương Đằng Phi, có bản lĩnh, chắc chắn là cao nhân.

Trần Phàm tỏ ra cảm khái.

- Có bản lĩnh, có bản lĩnh…

Lúc này Mạnh Hạo lại càng chột dạ, vội cúi đầu, lùi ra sau vài bước, vội mở miệng đồng ý. Cùng lúc đó, hắn đảo mắt qua mọi người, liền thấy Vương Hữu Tài ở Huyết Yêu Tông, Mạnh Hạo hơi sửng sốt. Vương Hữu Tài thì im lặng, cúi đầu tránh đi ánh mắt của Mạnh Hạo.

- Vương Đằng Phi, ngươi dám đánh ta?

Lúc này tên béo ló đầu ra từ sau người đại hán, tỏ ra cao ngạo giơ tay chỉ vào Vương Đằng Phi.

- Con bà nó chứ, ngươi dám đánh ta? Nếu luận vai vế, dựa theo quy định của ngũ tông tam tộc, lão tử là sư thúc tổ của ngươi, ngươi dám khi sư diệt tổ ư!!

Tên béo quát lên, lại lấy một khối linh thạch từ trong túi trữ vật đưa vào miệng cắn, tỏ ra hung ác.

Cắn xong, tên mập này lại giơ tay lên, đại hán bên cạnh gã cười khổ, lấy một bình ngọc ra đưa cho gã, mập ta lấy được liền dốc hết vào miệng.

- Lý Phú Quý, ngươi quá đáng lắm!

Vương Đằng Phi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng y vừa nói xong, tên béo liền trợn trừng mắt lên.

- Người ta chính là chân tình, chân tình đó ngươi có biết không. Vợ ngươi Sở Ngọc Yên cùng người khác có chân tình, ta thực là không thể hiểu nổi, ngươi nói xem ngươi còn xen vào làm cái khỉ gì chứ?

Tên béo nói thế, đám người xung quanh lập tức có không ít kẻ cười âm hiểm, khiến sắc mặt Vương Đằng Phi lại càng khó coi.

- Nên biết rằng chân tình vô giá! Ta thật bội phục vị đạo hữu kia, vừa có bản lĩnh, lại làm rất tuyệt…

Tên béo đang định tiếp tục thì Mạnh Hạo vô ý thức lùi ra sau vài bước, nhưng đã muộn. Hắn phát hiện tên Chu Đại Nha cách đó không xa hiện giờ đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt đầy khó tin, cũng đầy vui mừng quá đỗi.

Mạnh Hạo giật mình, chuyện này dù sao cũng là do hắn cố ý thúc đẩy, nhưng lại không ngờ hôm nay mình lại gặp phải cảnh như vậy. Đang định né tránh thì Chu Đại Nha bỗng hét lên.

- Là hắn!! Là hắn!! Hắn chính là tên tu sĩ lúc trước ở cùng Sở Ngọc Yên!!

Nói xong, dường như sợ người khác không nhận ra, gã lại giơ tay chỉ tới phía Mạnh Hạo.

Chu Đại Nha không hổ với cái tên Đại Nha, chẳng những thích truyền lời, mà giọng nói lại rõ to, lúc này gã vừa nói thế, âm thanh truyền khắp bốn phía. Đám người xung quanh đều lập tức theo ngón tay Chu Đại Nha nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo biến sắc, đám tu sĩ Nhất Kiếm Tông bên cạnh hắn sửng sốt, theo bản năng lùi ra sau, khiến chỗ Mạnh Hạo ngoài Trần Phàm thì chẳng còn ai khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play