Nhưng điều đáng nhắc tới ở đây là từ khi Mạnh Hạo chiếm cứ nơi này, số người chết rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Điều này đã được hắn nhắc đến thường xuyên, đã trở thành câu cửa miệng của hắn khi chào hàng đan dược.
Cũng giống mọi khi, Mạnh Hạo tìm kiếm mục tiêu, lòng thầm cân nhắc cứ như vậy không phải biện pháp hay, nghĩ tới mấy cửa hàng ở huyện Vân Kiệt khi khai trương đều phải tìm một số người tới nâng đỡ, vì thế liền có ý tưởng. Hắn đang hoàn thiện ý tưởng này thì bỗng nhíu mày, vì hắn phát hiện cách đó không xa, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, sắc mặt khá cuồng ngạo lên núi rồi mà lại lấy ra một cây cờ phướn rồi dựng thẳng nơi đó, trên cờ xí này rõ ràng là chiếc áo vải tốt hơn của Mạnh Hạo, bên trên lại ghi vài chữ na ná chỗ Mạnh Hạo.
Phân điếm thứ hai của Dưỡng Đan Phường.
Người này chính là Lục Hồng, thân là đệ nhất nhân của đám đệ tử cấp thấp, tu vi xấp xỉ Mạnh Hạo, cũng chỉ kém một tia nữa là đạt tới tầng ba đỉnh phong. Mạnh Hạo nhìn mấy lần rồi chẳng thèm để ý, chuyện buôn bán này vốn luôn tồn tại chuyện bắt chước, chỉ là cái tên trên cờ xí của đối phương khiến Mạnh Hạo có phần không vui.
Tu sĩ trên Bình Đỉnh sơn lúc này đều thấy được cảnh đó, ai nấy đều quay mặt nhìn nhau. Nhưng người dần nhiều, tiếng chém giết lại vang lên, sau nửa canh giờ, Mạnh Hạo với đôi mắt tỏa sáng, khiêng cờ nhanh chóng đến gần hai người đang chém giết, gần như khi hắn cắm cờ xuống, tên Lục Hồng cách đó không xa cũng nhanh chóng bước tới, cắm cờ ở một bên.
Hai cây cờ cứ dựng đứng như vậy, khiến hai người đang đánh nhau kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Với bọn họ hai người đó đều là cường giả, bình thường chỉ có một tên thì thôi, nhưng hôm nay cả hai tên lại cùng xuất hiện, bị bọn họ nhìn chằm chằm khiến hai người này nhất thời thấp thỏm không yên.
- Huynh đài, hãy mua một viên đan dược bảo vệ bình an của ta đi, một linh thạch một đan dược, không hề lừa gạt ai.
Mạnh Hạo vội mở miệng nói trước.
- Mua đan dược của Lục mỗ, cũng bảo vệ bình an.
Lục Hồng liếc Mạnh Hạo một cái, sát khí chợt lóe, ở bên kia lãnh đạm nói.
Hai người kia kinh hãi không thôi, căn bản là không dám tiếp tục đánh nhau nữa, vội lấy linh thạch ra mua đan dược rồi mau chóng bỏ đi. Mạnh Hạo nhíu mày, mua bán thế này rõ ràng là bắt ép rồi, lâu dài rồi chắc chắn sẽ không ai tới khu công khai này nữa, đó không phải là ý định ban đầu của hắn.
Cứ như vậy cho tới buổi trưa, chuyện làm ăn của Mạnh Hạo rõ ràng kém hơn trước rất nhiều. Ngoài một viên đan dược buổi sáng ra thì gần như không ai mở hàng. Mà trái lại ở phía Lục Hồng, mặc kệ xanh đỏ đen trắng, cứ đứng thẳng đó ép người ta không thể không mua. Nếu tên nào không mua thì lập tức ra tay, khiến cho chưa tới trưa mà Bình Đỉnh sơn hầu như đã không còn ai.
Lục Hồng nhìn hơn mười khối linh thạch vừa thu hoạch được, mặc dù vẻ mặt lãnh đạm nhưng thực tế lòng lại nóng như lửa.
- Đúng là dễ buôn bán thật. Nếu lúc trước ta nghĩ ra sẽ không bị vài vị sư huynh cười nhạo vì đi cướp đoạt của đám đệ tử cấp thấp. Chẳng qua tên họ Mạnh này ở đây khiến người ta thấy phiền chán.
Y tới đây vốn không phải vì chuyện của Tào Dương mà là vì bắt chước Mạnh Hạo, lúc này thấy được lợi lộc rồi thì lại càng nóng lòng, có ý định muốn một nhà độc đại, khi nhìn về Mạnh Hạo thì sát khí hiện lên.
- Chờ học tập thêm vài ngày nữa, ta sẽ lập tức giết hắn.
Ngày hôm sau, bởi vì Lục Hồng là đệ nhất nhân trong số đệ tử cấp thấp, nhờ tích uy đã lâu nên mặc dù khu công khai ít người hơn trước rất nhiều, nhưng số còn lại không biết chuyện ngày hôm qua đều vẻ mặt đau khổ không dám không mua đan dược của y. Mạnh Hạo thì lại không chịu làm như thế nên cả một ngày không ai mở hàng.
Nhất là Lục Hồng kia nhìn Mạnh Hạo mà sát khí ngày càng mãnh liệt. Cho tới hoàng hôn ngày thứ ba, Mạnh Hạo trầm mặc, lúc gần đi thì nghe được giọng nói đầy cuồng ngạo của Lục Hồng từ phía sau lưng, truyền khắp Bình Đỉnh sơn, khiến không ít người nghe thấy.
- Ngày mai nếu còn thấy cái cờ rách kia của ngươi, ta sẽ phế tu vi toàn thân ngươi!
Mạnh Hạo khựng người lại, không nói câu nào, nhưng trong mắt lại ánh lên hàn quang, cất bước đi về động phủ.
- Vốn là y bắt chước ta, đoạt đường tiền tài của ta rồi, tu hú chiếm tổ chim khách xong mà lại còn muốn phế tu vi ta!
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ sắc bén, nhớ lại mấy ngày nay trong mắt đôi phương liên tục lóe lên sát khí, hắn đứng dậy mở ra cửa của gian thạch thất thứ hai trong động phủ. Nguồn linh khí nồng đậm lập tức kéo tới, Mạnh Hạo không chút do dự khoanh chân thổ nạp.
Khí tức linh tuyền tích lũy mấy tháng tiết ra trong một khắc này, bị Mạnh Hạo hút hết. Khi bình minh lên, Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt tinh quang lóng lánh, tu vi của hắn đã đột phá, không còn là cách đỉnh phong một tia nữa, mà đã trực tiếp trở thành tầng ba đỉnh phong, chỉ còn một bước chân nữa là bước vào tầng bốn.
Nhưng một bước này cũng chẳng dễ bước qua. Tu vi càng về sau lại càng gian nan, nhất là tầng năm và tầng bảy còn có bình cảnh, lại càng khó khăn. Mạnh Hạo nhíu mày, cắn răng quyết tâm mở túi trữ vật ra, nhịn đau lấy hết số Ngưng Linh Đan hắn đổi được mấy ngày này, không tiếc hao phí linh thạch, lập tức dùng chỗ huyền diệu của gương đồng biến cho không ít Ngưng Linh Đan này nhiều ra thêm mấy lần.
Ngưng Linh Đan dù tác dụng rất nhỏ, nhưng nếu số lượng nhiều thì tất nhiên là cũng có hiệu quả, nhưng không cách nào tiến hành nhiều lần, trừ phi một lần ăn càng nhiều, cho tới khi hoàn toàn mất đi hiệu lực.
- Nếu ta không phế y trước thì ngày mai kẻ này sẽ ra tay diệt ta!
Mạnh Hạo không chút do dự lấy Ngưng Linh Đan ra bỏ vào trong miệng.
Linh khí trong cơ thể hắn vốn chỉ thiếu một tia, lúc này một lượng lớn Ngưng Linh Đan hòa tan ra, khiến toàn thân Mạnh Hạo chấn động. Hắn cảm nhận được một dòng tu vi dồi dào bộc phát ra trong người mình như nước lũ, đầu óc ầm vang, ý thức lập tức mơ hồ. Khi tỉnh táo, khi đôi mắt hắn đóng mở có tinh quang lóe lên, nhưng vẫn cách Ngưng Khí tầng bốn một tia. Mạnh Hạo nghiến răng, giờ phút này bất chấp tất cả, lại phục chế ra càng nhiều Ngưng Linh Đan, không chút do dự nuốt vào.
Một lần, hai lần, cho tới lần thứ ba thì tiếng ầm vang trong đầu Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt, như có sóng to gió lớn ùa đến. Tiếng ầm cuối cùng thì tầm mắt Mạnh Hạo đã mơ hồ.
Hàng loạt vết bẩn không ngừng tiết ra từ trong lỗ chân lông của hắn, mỗi lần tiết ra là Mạnh Hạo lại thanh tỉnh một phần, thân thể cũng thông thấu rất nhiều. Cho đến nửa canh giờ sau, Mạnh Hạo híp mắt, tinh quang càng dày, hoàn toàn thanh tỉnh thì trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ.
- Ngưng Khí, tầng bốn!
Mạnh Hạo cảm nhận được tu vi trong cơ thể như sông dài cuồn cuộn, theo đó vận chuyển. Thậm chí có những tiếng sấm rền vang, khí thế kinh người.
Mạnh Hạo với sắc mặt bình tĩnh cúi đầu lấy mười lăm thanh phi kiếm ra từ trong túi trữ vật, những phi kiếm này đều là hắn giao dịch được trong hơn nửa tháng này, có kiểu dáng giống nhau, mặc dù xuất từ Bảo các nhưng lại chế thức.
Còn một số pháp bảo khác nhau đều có được từ giao dịch. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt dưỡng thần, im lặng chờ bình minh.
- Vào tông môn, bước vào con đường tu hành, đã là thân bất do kỷ… Với tu vi này ta có thể đi cướp đoạt, nhưng ta không muốn đả thương quá nhiều người nên mới nghĩ ra chuyện làm ăn buôn bán, nhưng hôm nay có kẻ cướp chuyện làm ăn của ta, rồi còn uy hiếp đòi phế tu vi ta… Thật là quá khinh người!
Sáng tinh mơ, Mạnh Hạo mở mắt, đi ra ngoài động phủ, gột rửa chất bẩn toàn thân, rồi bước thẳng tới Bình Đỉnh sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT