Ngũ Hành Thuẫn, pháp thuật này rất huyền diệu, chỉ cần thuẫn này vừa xuất hiện thì có thể kháng cự bất cứ đòn công kích nào của kẻ địch, bất kể pháp khí công kích hay nhục thân công kích hay pháp thuật oanh kích thì Ngũ Hành Thuẫn có thể ngăn chặn toàn bộ, có thể nói đây là pháp thuật phòng ngự toàn phương vị, toàn tần đạo.

Ngũ Hành Thuẫn vừa xuất hiện, nhận phải công kích, tiêu hao chân khí trong cơ thể để duy trì thuẫn, chỉ cần Lạc Ly chân khí bất diệt thì thương tổn sẽ không có tác dụng lên người Lạc Ly, hiệu quả giống như Tử Vi Thiên Giáp Phù mà hồi trước Lạc Ly luyện chế, thế nhưng chân khí tiêu hao lại tiết kiệm gấp mười.

Ngoài ra, Lạc Ly có thể dùng thuẫn này thi triển ngũ hành độn thuật, vào thời khắc nguy cấp, mượn dùng thổ độn thủy độn bỏ chảy tức khắc. Thế nhưng độn thuật này so với thần thông Na Di của Lạc Ly thì bất kể tốc độ hay lượng chân khí tiêu hao đều kém vô số lần, không có ý nghĩa gì quá lớn với Lạc Ly.

Đàn sơn Hoành Xa này, đám Lạc Ly mất hơn hai mươi ngày mới đi xuyên qua, rời khỏi đại sơn, phía trước xuất hiện một con sông lớn.

Con sông lớn này mênh mông vô bờ, sâu chừng trăm dặm, nước sông mênh mông mãnh liệt, chảy cuồn cuộn về phía trước, đây là Mân Giang.

Nhìn thấy Mân Giang, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói:

“Các vị, vượt qua Mân Giang, đi tiếp về trước ba trăm dặm chính là Nam Hải! Chúng ta xuyên qua Nam Hải, đi tiếp về phía trước chính là Tuyên Châu Hỗn Nguyên Tông. Chỉ cần qua hơn một tháng nữa thì chúng ta có thể về nhà rồi.”

Nghe thế, mọi người phát ra tiếng hoan hô, cuối cùng cũng sắp tới Hỗn Nguyên tông, mọi người cao hứng không thôi!

Hơn hai mươi ngày trong đàn sơn Hoành Xa này, mọi người đều mệt mỏi không ít, nhìn thấy Mân Giang, chỉ hận không thể chui vào trong nước, tắm rửa thật sạch, thế nhưng khi mọi người đi tới cạnh bờ thì nhất thời phát hiện nước sông Mân Giang rất bẩn, nước màu đen vàng, rất nhiều phù sa, tắm lúc này, sau khi đi xuống, cả người đã biến thành tượng đất, căn bản không có cách nào tắm rửa.

Cho dù ở cạnh bờ cũng không cách nào tắm rửa, thật sự khiến người ta khó chịu.

Vương Ngũ nói: “Các ngươi đừng gấp, đi theo ta nào…”

Vương Ngũ nhìn Mân Giang, chọn một phương hướng, sau đó bay về phía thượng du Mân Giang, mọi người theo sát phía sau, bay khoảng trăm dặm, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, chảy xuống từ đàn sơn Hoành Xa, chảy vào lòng sông Mân Giang.

Con sông đó thủy chất trong suốt, không bẩn như Mân Giang, nhất thời mọi người hoan hô một tiếng, muốn nhảy vào nghịch nước, Vương Ngũ nói: “Chờ một lát, tiếp tục đi theo ta!”

Mang theo mọi người đi theo dòng nước này, bay ngược trở về đàn sơn Hoành Xa, bay khoảng mấy chục dặm, phía trước xuất hiện một tòa núi cao, trong đó có rất nhiều thác nước chảy xuống, tụ tập thành con sông này.

Bay lên theo hướng thác nước, nhất thời mọi người cảm thấy trong nước chứa đựng vô tận nhiệt khí, Lệ Đấu Lượng lập tức hô: “Suối nước nóng, suối nước nóng, đây là suối nước nóng!”

Vương Ngũ cười ha ha, nói: “Phải, đây là một trong những mục đích mà chúng ta vòng vo nhiều đường như thế! Nơi này có suối nước nóng tốt nhất Liễu Châu, mọi người hãy hưởng thụ đi nào!”

Từ từ mọi ngườ bay lên phía trên đỉnh núi này, chỉ thấy trên đỉnh núi có một thiên trì, thiên trì này hình tròn, tỏa ra vô tận nhiệt khí, nước suối trong hồ phun ra mãnh liệt, nước suối văng ra ngoài núi đá xung quanh hồ, sau đó tụ tập thành sông, hình thành thác nước, chảy ra ngoài núi.

Vương Ngũ nói: “Nơi này gọi là Âm Dương Đãng, thiên trì xuất hiện trên núi, trong hồ trào ra vô tận nước suối nóng, mọi người nghỉ ngơi ở đây, tắm táp thoải mái đi!”

Mọi người hoan hô, muốn nhảy vào nước.

A Tửu ở một bên nói: “Mặt khác nói thêm một câu, thí luyện thứ bốn ở ngay chỗ này!”

Mọi người nhất thời kêu rên. Thí luyện lại tới nữa rồi!

Mọi người vào nước, mặc kệ chút nữa thí luyện như thế nào, phải thả lỏng ở suối nước nóng trước rồi tính sau.

Sau khi vào nước, tự nhiên nam nữ tách ra, Lạc Ly cùng nam đệ tử ở một bên, Lục Thanh cùng ba nữ đệ tử ở xa bên kia, căn bản không nhìn tới. Mọi người cùng nhau ngâm suối nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt do suối nước sóng mang tới.

Lạc Ly vào nước, nhịn không được lặn xuống phía dưới, ai biết lặn mấy chục trượng cũng không thấy đáy, hắn vội vàng quay trở lên mặt nước, đạp nước vui chơi.

Mọi người đều như thế, đều không chạm tới đáy hồ, ở trên mặt hồ ngâm nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt vô tận này.

Ôn tuyền này rất nóng, nhiệt độ cao đun nước sôi ùn ục, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.

Qua nửa canh giờ, Vương Ngũ quát: “Được rồi, tập hợp hết cho ta!”

Theo hắn la lên, nhất thời đông đảo đệ tử tụ tập lại trên mặt nước thiên trì, Vương Ngũ nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, nói:

“Cửu môn thí luyện của Hỗn Nguyên tông, thí luyện thứ bốn, hiện tại bắt đầu!

Cửa thí luyện này không gì khác, chính là các ngươi dùng ngũ hành độn thuật lặn xuống đáy đồ thiên trì Âm Dương Đãng, nhặt cho ta một viên đá dưới đáy hồ thiên trì.”

A Tửu ở bên cạnh nói: “Đá đáy hồ của thiên trì Âm Dương Đãng là một tảng đá kỳ dị, hình trứng, bề mặt như thái cực, hắc bạch giao nhau, rất dễ nhận biết, các ngươi lặn xuống đó, nhặt đá đáy hồ này!

Hy vọng các ngươi lượng sức mà đi, thấy rõ lực lượng của mình, thấy rõ con đường của mình, hồ Âm Dương Đãng càng lặn sâu thì càng nguy hiểm, trong đó có vô số mạch nước ngầm, đừng thể hiện, cẩn thận tránh sơ sảy đánh mất tánh mạng của mình!”

Vương Ngũ nói: “Tốt lắm, nhớ kĩ, ai là người đầu tiên nhặt được thì người đó là người đứng nhất, thưởng Lệ Thải Vũ Linh Tước Kiếm một cây. Mặt khác, không thu thập được cũng không có trừng phạt, tự giải quyết cho tốt! Tốt lắm, thí luyện bắt đầu!”

Theo hắn ra lệnh, trên người đám Lạc Ly dâng lên ngũ hành độn thuật, sau đó mượn dụng thủy độn trong ngũ hành độn thuật phóng xuống đáy hồ thiên trì.

Chớp mắt, từng đạo quang ảnh lặn xuống đáy hồ, đã lâu không thí luyện nên ai nấy đều ra sức liều mạng, đều muốn tranh đoạt hạng thứ nhất.

Nhìn thấy bọn họ chui vào đáy hồ, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói: “Hi vọng bọn họ sớm hiểu được ý nghĩa chân chính của lần thí luyện này.”

A Tửu nói: “Tên Phạm Vô Kiếp kia ỷ vào quan hệ, đã sớm thăm dò trình tự cùng mục tiêu thí luyện của cửu môn thí luyện của chúng ta, xem nhẹ hắn đi thôi!

Trong những người này, ta lo lắng nhất là Lạc Ly, hy vọng hắn hiểu sớm, có đôi khi từ bỏ cũng là một loại thành công!”

Vương Ngũ gật đầu nói: “Hi vọng hắn có thể hiểu sớm, ta cũng rất lo cho hắn!”

Đám Lạc Ly liều mạng phóng xuống đáy hồ, thế nhưng sau khi vào nước, chớp mắt đã xuống dưới nước mấy trăm trượng nhưng cũng không nhìn thấy đáy hồ. Hồ nước này cũng không tối đen, sâu dưới nước có một ánh sáng kỳ dị, có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài mười trượng.

Tiếp tục lặn xuống, một trăm mười trượng một trăm hai mươi trượng, một trăm ba mươi trượng…

Một trăm sáu mươi trượng, một trăm bảy mươi trượng, một trăm tám mươi trượng, hai trăm trượng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play