Nhưng Lạc Ly vẫn như cũ, chỉ dùng một chưởng duy nhất, vẫn là Một chưởng càn khôn.

Liên tục đánh ra ba chiêu, đều là Một chưởng càn khôn, nhưng mà lực của chưởng đằng sau mạnh hơn gấp bội chưởng đằng trước, sau ba chưởng, đại hòa thượng Nguyên Hạo gắt gao nhìn Lạc Ly, miệng lẩm nhẩm:

“Quy Nguyên, Quy Nguyên!”

Lạc Ly chỉ cần dùng Một chưởng càn khôn liền có thể phá giải được ba chưởng của đối phương, thật ra trong bảy hai tuyệt kĩ của Lạn Đà tự thì Một chưởng càn khôn không thể so với Đại thủ ấn, Đại suất bi thủ, Đại lực kim cương chưởng!

Nhưng mà cảnh giới của Lạc Ly cao hơn đối phương, lấy lực áp người, một chưởng phá ba chưởng, đánh bại đối phương.

Đại hòa thượng Nguyên Hạo nói xong câu này, toàn thân bắt đầu phát ra những âm thanh tạp tạp tạp, sau đó nổ tung, hóa thành cát bụi.

Nhất thời bốn bề náo loạn.

“Sao lại thế này, Nguyên Hạo bại trận?”

“Lạc Ly này…này… chính là cường giả cảnh giới Quy Nguyên?”

“Thì ra là như thế, thảo nào, bắt nạt người khác!”

“Nguyên Hạo sư huynh, người chết đáng tiếc!”

“Khinh thường Lạn Đà tự chúng ta không có người sao?”

Ngay lúc mọi người đan bàn luận thì một tiểu tăng đi ra, nhìn về phía Lạc Ly nói:

“Lạc Ly, ngươi bắt nạt Lạn Đà tự ta không có người sao?”

Lạc Ly nhìn về phía mọi người đang sửng sốt nói:

“Ngươi là ai?Vì sao ta lại có cảm giác rất quen thuộc? Ngươi là Lão Thật hòa thượng?”

Người này chính là Lão Thật hòa thượng năm ấy giả mạo đệ tử Tâm Kiếm thiện tông để tham gia đại hội anh hùng. Hắn vốn là phật tử Lạn Đà tự!

Sau bao nhiêu năm, hắn cũng tấn thăng lên cảnh giới Quy Nguyên.

Lão Thật hòa thượng nhìn Lạc Ly nói: “Ta, không phải cảnh giới Quy Nguyên, bất quá như thế, tiếp của ta một chỉ!”

Nhìn Lão Thật hòa thượng, Lạc Ly thở dài một hơi, coi như bạn cũ nhiều năm. Năm ấy, khi gặp hắn đã cảm thấy hắn không phải nhân vật bình thường, quả nhiên là như vậy.

Mấy năm nay, mặc dù Lạn Đà tự không giống những tông môn khác, nhân tiền hiển thánh, chỉ yên lặng phát triển, nhưng mà nhân vật tinh anh trong môn phái vẫn có, vẫn luôn có những nhân vật có tiếng trong giới tu tiên.

Lạn Đà tự cũng giống với Hỗn Nguyên tông năm ấy, bỗ dưỡng những thế hệ sau, dẫn cổ phật chuyển thế, hoá sinh phật linh, ở Lạn Đà tự được gọi là phật tử.

Theo truyển thuyết từ thuở sơ khai thì tổng cộng có mười hai phật tử xuất thế, trải qua phong vân biến huyễn, thời gian trường hà, hạo kiếp thiên địa, cuối cùng chỉ có ba người đạt được thành tựu, ba người này được xưng là Nguyên Chân đại sư, Bất Giới đại sư và Lão Thật hòa thượng.

Nguyên Chân, chính là phật tử đứng đầu, cũng giống với Thanh Phong của Bất Ngôn tông, Huyền Tuyết Tĩnh của Thiên Ma tông, Phạm Vô Kiếp của Hỗn Nguyên tông, đều được vô số người quan sát trong suốt mấy năm nay.

Quả nhiên là Nguyên Chân này không phụ hy vọng của mọi người, cũng thành nghiệp lớn, hiện tại xem ra cũng đã tấn thăng lên cảnh giới Quy Nguyên.

Bất Giới đại sư thật ra chính là con riêng của Huyền Từ phương trượng, được xưng là là cao thủ đệ nhất Lạn Đà tự, dương danh thiên hạ, ngay cả Nguyên Chân cũng phải bội phục. Cho nên có thể thấy thực lực của người này chính là bất phàm, khiến địch thủ của mình phải kính phục.

Năm ấy trước khi đại phạm thần giới, đám người Kiếm thần vẫn tưởng Lạn Đà tự sẽ phái Nguyên Chân, hoặc Bất Giới hoà thượng đến, không ai ngờ rằng phương trượng Huyền Từ lại đích thân đến, có thể thấy địa vị và thực lực của hai người này.

Mà Lão Thật hòa thượng này, trước kia vốn chỉ là một nhân vật bình thường trong các phật tử, nhưng hắn lại là người có tâm kế nhất, ở cảnh giới Kim Đan, chính là đi theo kết giao với mình, để xem xét duyên cớ mình lực áp Phạm Vô Kiếp.

Hiện tại xem ra, hắn cũng đã thành công, ít nhất hắn cũng thuộc một trong mười hai phật tử tấn thăng lên cảnh giới Quy Nguyên.

Ngay tại lúc Lạc Ly đang suy nghĩ xa xôi, Lão Thật hòa thượng đưa một ngón tay lên điểm một điểm.

Nhẹ nhàng một chỉ.

Một chỉ này điểm ra, bên trong mi tâm hắn tựa như có vô vàn phật văn loé ra, trong đồng tử nhất thời không có hào quang, giống như một cái hắc động thật lớn, hấp dẫn tất cả hào quang, giống như ở nơi đó, giống như phát sinh ngàn ngàn ức ức vạn biến hóa!

Một chỉ này xuất ra, trong thiên địa dường như không có gì khác ngoài một ngón tay ấy hướng về phía Lạc Ly, trong một chỉ này, bất luận là Lạc Ly tránh né hay ứng phó như thế nào, đều ở giữa ngón tay này, đều là điểm phá!

Vạn ngàn ý niệm, vô số biến hóa, đều ở trong một chỉ này!

Chính là Đại trí vô định chỉ - một trong bảy mươi hai tuyệt kĩ Lạn Đà tự.

Trí tuệ vô lượng, vô định, phá tất cả pháp trên thế gian!

Không cách nào tránh né, không cách nào phòng tránh!

Một chỉ này điểm ra, chỉ thẳng đến giữa trán Lạc Ly, chỉ cần điểm trúng, thì lạc Ly sẽ rơi vào cảnh toàn bộ tâm trí bị tê liệt, lập tức trở thành người thực vật, như một cương thi, hồn phi phách tán!

Tất chết không nghi ngờ.

Nhưng mà Lạc Ly cười, hắn duỗi tay ra, khởi động một đoàn hoả diễm, hoá thành một đóa sen vàng, hướng về phía Lão Thật hòa thượng, không quản trước kia là bằng hữu hay không, hiện tại chỉ còn lại là địch thủ, chết đi!

Đoàn hỏa diễm vừa được khởi động, Lão Thật hòa thượng lạnh lùng cười, muốn phá pháp, nhưng mà hắn nhất thời phát hiện, bất luận mình vận chuyển thế nào thì đoàn hoả diễm hoa sen đó cũng sẽ lập tức ứng biến theo chuyển động tâm niệm của hắn.

Đại trí vô định chỉ được xưng là có thể phá tất cả các pháp trên thế gian. Nhưng mà lúc này, ngũ hành chân ý trong người Lạc Ly cũng vậy, có thể bỏ qua tất cả pháp ý trên thế gian!

Lấy pháp phá pháp, đều là phá tận tất cả các pháp tắc trên thế gian, hai người đang không ngừng tính toán tìm ra nhược điểm của đối phương để phá giải pháp tắc của đối phương.

Nhưng mà pháp tắc triệt phá tất cả của Lạc Ly chính là nắm giữ ngũ hành chân ý mà có được, chính là nguyên lực cơ bản nhất của thế giới này. Mà phương pháp phá diệt tất cả của Lão Thật hòa thượng chỉ là pháp thuật thần uy chi đạo, hai bên gặp nhau, nhất thời pháp tắc của Lạc Ly chiếm thượng phong, phá giải được Đại trí vô định chỉ của Lão Thật hòa thượng.

Lão Thật hòa thượng nhất thời biến sắc. Ngón tay chợt chuyển, cảm giác trí tuệ vô tận lập tức biến mất, hóa thành một loại ý siêu thoát!

Một chỉ này, có ý tự tại vô tận, chúng sinh vô phiền não, đối diện với bờ vực siêu độ, công đức vô lượng, pháp tướng trang nghiêm!

Quá khứ, hiện tại, tương lai, tự do tự tại.

Thời gian không còn ý nghĩa nữa.

Thế giới cũng không thể phân biệt.

Dưới một chỉ này, toàn bộ chúng sinh đều tự do tự tại.

Đây chính là trong bảy mươi hai tuyệt kĩ Lạn Đà tự - Khứ phiền não chỉ.

Người bị một chỉ này điểm trúng, tất cả phiền não đều biến mất, bởi vì người đã chết, vĩnh viễn đã chết!

Môt chỉ tất chết, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ chạm, dù là chúng sinh hay tiên phật thì cùng phải chết, cuối cùng, tất cả những phiền não cứ thế mà trôi đi.

Lạc Ly cười, oành một tiếng, nơi đó dường như có thêm một vầng thái dương.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play