Tốc độ của Hàn Lập trong mắt một số tu sĩ thực sự là kinh người, hắn cuối cùng cũng đến hải vực gần Thiên Tinh thành.
Mắt thấy còn thêm vài ngày nữa sẽ trở về động phủ, Hàn Lập cất Huyết sắc phi phong đi, chỉ dùng độn quang bình thường.
Hiện tại trong phạm vi khu vực này long xà hỗn tạp, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây cũng không phải là không có khả năng.
Hàn Lập thực không muốn dẫn dắt sự chú ý của các nhân vật ở đẳng cấp trên nên hành động tự nhiên phải cẩn thận một chút.
Cũng may hắn vẫn chưa nghe được tin tức có người của Nghịch Tinh minh xuất hiện, xem ra hắn vẫn không tính là chậm nên tâm tình tự nhiên cũng thả lỏng hơn.
Phía trước chính là "Nam Minh đảo" – điểm trung chuyển cuối cùng để tới Thiên Tinh thành, tuy diện tích của nó không lớn nhưng ở đó có một nhóm tu sĩ Tinh Cung đồn trú, coi như là trạm gác ngoại vi.
Lúc trước ở tại cảng của đảo này có thuyền lớn thuyền bé ra ra vào vào nhộn nhịp cùng với rất nhiều tu sĩ và người thường.
Nhưng hôm nay khi Hàn Lập từ trên không trung liếc qua thì chỉ có khoảng mười chiếc thuyền nhỏ lơ thơ lác đác, cho dù tu sĩ cũng thỉnh thoảng bay ra bay vào.
Xem ra tu sĩ và phàm nhân kinh doanh, buôn bán đều biết đại chiến sắp đến nên thành thành thực thực thành né đoạn thời gian này.
Hiện tại tu tiên giả dám vào đều là người của các thế lực lớn, nhỏ tới thám thính tin tức mà thôi.
Hàn Lập trải qua thời gian dài gấp rút phi hành cũng thấy mệt mỏi, chuẩn bị dừng lại ở đảo này một chút, nhân tiện đến phường thị bổ sung một ít vật tư cần dùng khi ở Ngoại Tinh hải.
Dù sao không biết tình hình Thiên Tinh thành hiện tại, có thể ở chỗ này mua bán xong xuôi là tốt nhất, đỡ tránh khỏi đến lúc đó xuất hiện điều ngoài ý muốn khiến cho hắn trở tay không kịp.
Khi Hàn Lập vừa mới hạ xuống liền cảm ứng được mức độ cảnh giới của Nam Minh đảo hiển nhiên cao hơn lúc trước.
Hắn vừa mới tiến nhập vào phạm vi trận pháp của cảng khẩu thì cảm ứng được chí ít cũng có ba tu sĩ Kết Đan kỳ đồng thời dùng thần thức quét qua, thậm chí còn có một đạo thần thức từ đầu chí cuối vẫn theo sát hắn một đoạn thời gian, thấy không có nghi ngờ gì mới tự động biến mất.
Có thể thấy được người Tinh Cung cũng đề phòng người Nghịch Tinh minh đột nhiên tập kích.
Lúc này Hàn Lập không nhanh không chậm đi về phía phường thị.
Phường thị của Nam Minh đảo xây trong một tòa tiểu thành cách không xa cảng khẩu, cực kỳ tiện lợi cho tu sĩ và thương nhân qua lại.
Hàn Lập trước đây đã từng ghé qua một lần.
Tuy nó không có danh tiếng và rộng lớn như phường thị của mấy đảo lớn nhưng những thứ bày bán đều đầy đủ, không kém nửa phân so với địa phương khác, thậm chí còn rẻ hơn so với Thiên Tinh thành.
Bởi vì có không ít hàng hóa bốc dỡ ngay ở đây, sau đó mới do thương nhân từ Thiên Tinh thành tới lấy.
Hàn Lập không có thời gian thừa nên vừa vào phường thị liền đem phương thuốc mà Huyền Cốt lão ma cấp nhìn qua một lần.
Sau khi ghi nhớ nguyên liệu và linh dược cần dùng, hắn liền không chút chần chừ đi vòng quanh các cửa hàng thu thập.
"Thực sự xin lỗi tiền bối, vãn bối từ khi mở cửa hàng cho đến nay đều chưa từng nghe qua nguyên liệu "Thiên Diệp lộ", về phần "Mã Não giác" tuy là độc giác trân quý do Mã não thú sinh ra, tu sĩ bình thường căn bản không thể gặp được, chỉ sợ tiền bối phải đi qua cửa hàng khác hoặc các hội đấu giá mới tìm được."
Đây là một gian phòng khách không nhỏ, đứng ở trước mặt Hàn Lập là một vị tu sĩ trung niên ngũ quan đoan chính, hắn đang dè dặt nói với Hàn Lập.
"Cửa hàng của các ngươi là số một tại đây, nếu không có nó thì những cửa hàng khác làm sao có được, còn các cuộc đấu giá thì hiện tại ta không có thời gian." Hàn Lập đang ngồi trên ghế, dùng một ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, nhíu mày, có chút không vừa lòng nói.
Tu sĩ trung niên nghe Hàn Lập nói vậy thì lộ ra một tia xấu hổ, nhưng hắn thực sự không có biện pháp nào đào ra thứ mà Hàn Lập muốn, chỉ có thể cười bồi mà thôi.
Dù sao trước mắt là một vị cao nhân Kết Đan kỳ hiếm thấy, hắn thực không muốn đắc tội.
Hàn Lập thấy bộ dáng chưởng quỹ như thế, biết đối phương thực sự không có hai loại đó nên chỉ có thể thở dài một hơi, nhấc thân đứng dậy.
Xem ra hai loại linh dược cuối cùng còn thiếu để luyện chế Cửu Khúc Linh Sâm phải tìm biện pháp khác thôi.
Dù sao nó cũng phải đợi đến khi hắn đạt được đỉnh phong của Kết Đan hậu kỳ, bắt đầu ngưng kết Nguyên Anh thì mới có thể dùng được nên cũng chẳng cần gấp gáp.
Thế nhưng khi tu sĩ trung niên đưa tiễn Hàn Lập ra tới cửa thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sau khi do dự liền nói với Hàn Lập:
"Kỳ thực "Thiên Diệp lộ" không phải là cửa hàng tại hạ không có mà khả năng đã đổi thành tên khác rồi."
"Di! Lời này là có ý tứ gì?" Dị quang trong mắt Hàn Lập lóe lên, cước bộ ngừng lại, tò mò hỏi:
"Không phải là vãn bối khoe khoang nhưng tại hạ làm việc tại đây đã hơn trăm năm, dạng nguyên liệu cổ quái kỳ dị gì đều cũng đã kiến thức qua, nếu thực sự có loại nào đó mà tại hạ không biết thì tám, chín phần là tên gọi từ thời thượng cổ, hiện tại đã thay đổi. Tình huống đó tại hạ trước kia đã gặp qua vài lần, cũng có thể Thiên Diệp lộ kia chỉ là một loại linh dược rất phổ thông bây giờ mà thôi." Tu sĩ trung niên thành thực đáp.
Nghe được lời này, trong lòng Hàn Lập rung động, thấy đối phương nói cũng có điểm hữu lý.
Dù sao Cửu Khúc Linh Sâm là tiên gia linh dược trong truyền thuyết nên phỏng chừng phương thuốc luyện chế được lưu truyền từ thời thượng cổ, xem ra chỉ có thể tra cứu điển tịch tìm hiểu thân phận thực của Thiên Diệp lộ mà thôi.
Nghĩ tới đây, thần sắc Hàn Lập hòa hoãn, gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi.
Thời gian tiếp theo hắn sưu tập hết thảy các loại phương thuốc mà tu sĩ Kết Đan kỳ có thể dùng, chuẩn bị cho việc luyện đan sau này.
Về phần nguyên liệu phụ trợ thì những loại không thể dùng tiểu bình trợ giúp thì hắn đều mua một số lượng lớn.
Việc đi Ngoại Tinh hải lần này phỏng chừng sẽ trong một thời gian dài, Hàn Lập thực không muốn vì thiếu một chút nguyên liệu phổ thông mà khiến cho kế hoạch luyện đan thất bại nửa đường, ảnh hưởng đến sự tinh tiến tu vi chính mình.
Hiện tại hắn có vài kiện cổ bảo trong tay, thêm một ít trận kỳ phù trợ, đối phó yêu thú cấp sáu, cấp bảy không thành vấn đề. Đương nhiên nếu gặp phải loại yêu thú cấp tám thì hắn chỉ có vắt chân lên cổ mà chạy thôi.
Dù sao yêu thú trên cấp tám nghe nói thân thể đã hóa thành nhân hình, trí tuệ không khác gì con người.
Thậm chí bởi vì có thiên phú siêu cường nên chúng còn lợi hại hơn ba phần so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ đồng cấp.
Hàn Lập thực không muốn gặp phải cái loại yêu thú thành tinh kia.
Sao nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã thu thập đủ toàn bộ, lập tức rời khỏi phường thị, bay đến cảng khẩu.
Lúc này sắc trời đã tối, bóng đêm mơ hồ, có chút không rõ.
Hàn Lập vừa bay đi được một đoạn ngắn thì đột nhiên phía trước lờ mờ xuất hiện một đoàn hào quang, tiếp theo phía phương hướng cảng khẩu truyền đến một trận âm thanh ầm ầm.
Thần sắc Hàn Lập lập tức đại biến, nhanh chóng phóng ra toàn bộ pháp lực, hóa thành một đạo cầu vồng, phá không bay đi.
Không chờ hắn tiếp cận cảng khẩu thì độn quang bỗng nhiên ngừng lại.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bầu trời xa xa có vô số các loại hào quang, khí thế long trời lở đất đánh xuống đại trận bảo vệ cảng khẩu tạo nên âm thanh ầm vang không ngừng.
Xem thanh thế thì ít nhất cũng có hơn một nghìn tu sĩ đồng thời xuất thủ.
Đại trận phía dưới lóe lên một tầng hào quang bảo vệ màu đỏ, mạnh mẽ ngăn chạn đại bộ phận công kích.
Ở trong đại trận có không ít tu sĩ áo trắng, đồng dạng cũng điều khiển pháp khí liều mạng phản kích kẻ ám toán phía trên.
Hàn Lập cười khổ một hồi.
Hành động Nghịch Tinh minh thật quá nhanh, hắn ngày đêm lên đường vậy mà đại chiến rút cuộc cũng xảy ra ngay trước mắt mình.
Đại chiến bắt đầu thì chắc chắn Thiên Tinh thành sẽ lập tức nhân được tin tức nên cho dù bây giờ hắn vắt chân lên cổ, cũng chẳng còn kịp nữa.
Hàn Lập cực kỳ ảo não, sắc mặt âm tình bất định một lát rồi đột nhiên giậm chân, thân hình hắn vặn vẹo, biến mất vô ảnh vô tung, triệt để ẩn nặc.
Hắn không muốn bị cuốn vào đại chiến giữa hai đại thế lực nhưng thần thức vẫn lặng lẽ phóng ra.
Nếu hắn không đoán sai thì gần cảng khẩu lập tức sẽ cực kỳ nhốn nháo.
Quả nhiên không lâu sau từ bên trong Nam Minh đảo bay ra khá nhiều tu sĩ, nhưng khi đến gần thì đều ẩn mình, lặng lẽ hạ xuống, quan sát trường đại chiến.
Trong đó tu sĩ Trúc Cơ kỳ chiếm đa số, chừng hơn trăm người, ngoài ra còn có vài tu sĩ Luyện Khí kỳ trộn lẫn vào trong.
Về phần tu sĩ Kết Đan kỳ như Hàn Lập thì có khoảng năm, sáu người mà thôi, tu vi cao nhất là một vị Kết Đan trung kỳ cách hắn khoảng bảy, tám dặm.
Người này ẩn tàng ở trên một ngọn đồi, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng do thần thức của Hàn Lập hơn xa nên vị tu sĩ kia không phát giác được.
Hàn Lập tu luyện Đại Diễn quyết, thần thức tuy không cường đại như mấy lão quái vật Cực Âm nhưng cũng không kém quá xa, cho dù có tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở phụ cận thì hắn cũng cảm ứng được một chút.
Theo Hàn Lập biết thì đại bộ phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều giậm chân ở giai đoạn sơ kỳ, thường không thể tiến thêm bước nữa.
Thấy gần đó chẳng có lão quái vật Nguyên Anh kỳ nào nên hắn rút cuộc cũng thở phào một hơi.
Tuy nhiên lần tấn công Nam Minh đảo của Nghịch Tinh minh, hẳn sẽ do một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ chủ sự, Hàn Lập thực sự không muốn liều lĩnh hiện thân đối mặt với người đó vì vậy hắn thành thành thực thực đợi đến khi đại chiến kết thúc mới lặng lẽ rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT