"Trúng độc? không thể nào! Bình thường ta cực kỳ cẩn thận, ăn uống đều kiểm tra trước." Tôn Nhị Cẩu sau khi kinh sợ, lộ ra vẻ bất an.
 
Hàn Lập vừa nghe hắn nói thế, cũng không có giải thích cho hắn gì cả, khoát tay, một đạo thanh quang lóe lên bay vào trong cơ thể của Tôn Nhị Cẩu.
 
"Công tử, đây là cái gì, người định làm gì?" Tôn Nhị Cẩu không dám trốn tránh, nhưng bắt đầu có chút kinh hoảng.
 
"Đây là Chân Linh quyết, có thể làm cho độc tố trong cơ thể ngươi biểu hiện ra ngoài. Tự soi gương mà nhìn đi" Hàn Lập ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
 
Tôn Nhị Cẩu nghe xong, trong lòng kêu lên một tiếng, vội vàng nhằm phía góc phòng, nơi có bàn son phấn chuyên dùng cho phụ nữ trang điểm.
 
Luống cuống tay chân tìm được một cái kính đồng nhỏ trên mặt bàn trang điểm, Tôn Nhị Cẩu liền nghi thần nghi quỷ nhìn vào trong kính, kết quả người nhất thời ngây dại. Trên mặt kính phản xạ ra một gương mặt đầy hắc khí, da mặt màu tím đen kia, thấy như thế nào cũng là bộ dáng của người bị trúng độc nặng.
 
" Công tử, cứu mạng a! Tiểu nhân luôn luôn trung thành với công tử, không hề có hai lòng." Tôn Nhị Cẩu mặt lộ vẻ sợ hãi vọt trở về, quỳ gối trước mặt Hàn Lập, khổ khổ cầu xin.
 
Lúc này, hắn đã tin hơn phân nửa rồi.
 
Bởi vì lấy thân phận tu tiên giả của Hàn Lập, không có khả năng tốn công sức để lừa gạt hắn, thực sự nếu muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ cần đưa ra một ngón tay là có thể giết chết rồi.
 
Hàn Lập nhìn bộ dáng trung thành của Tôn Nhị Cẩu, lạnh nhạt cười, tiếp theo bình tĩnh nói:
 
"Yên tâm, loại độc này tuy rất bí ẩn, nhưng độc tính lại không mạnh, trong vòng vài ngày người sẽ không chết được! Không cần phải sợ hãi như vậy."
 
Tôn Nhị Cẩu nghe Hàn Lập nói vậy, trong lòng yên ổn một chút, nhưng ngoài miệng còn giả vờ đáng thương tiếp tục cầu xin.
 
"Công tử thần thông quảng đại, hay là cấp cho tiểu nhân phương pháp giải độc đi ! Tôn Nhị Cẩu nhất định tiếp tục tận tâm vì công tử làm việc! Nếu công tử không tin, tiểu nhân có thể thề độc, tại hạ…." Tôn Nhị Cẩu tuy thân phận đã khác trước kia rất lớn, nhưng hiển nhiên cũng sợ chết hơn trước rất nhiều, không chờ Hàn Lập nói gì, trước hết ngón tay chỉ nóc nhà phát thệ liên tiếp, làm cho Hàn Lập nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
 
" Vì mình làm việc, hình như cho đến bây giờ đều là mình cho hắn ưu đãi thì đúng hơn." Hàn Lập có chút dở khóc dở cười thầm nghĩ.
 
"Trong này có viên giải độc đan, ngươi đợi một lát nữa rồi ăn vào, chỉ cần không tiếp tục trúng độc, về sau liền không có gì đáng ngại." Hàn Lập nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vẫn đem ra viên đan dược màu lam ném cho người này.
 
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử" Tôn Nhị Cẩu mừng rỡ tiếp nhận đan dược, liên thanh cảm ơn, thông minh đứng lên đem viên đan dược cẩn thận thu lấy.
 
"Loại độc này, không phải một hai lần hạ độc mới khiến cho ngươi trúng độc nặng như vậy, ít nhất cũng phải có thời gian mấy tháng. Ta nghĩ là ai hạ độc, ngươi cũng nên tìm ra rồi, đúng hay không, Tôn đại bang chủ của ta" Hàn Lập đột nhiên cười khẽ một tiếng, giống như nói đùa nói.
 
"Làm công tử chê cười rồi, chẳng qua là ai hạ độc. Trong lòng tiểu nhân đã hoài nghi vài người" Tôn Nhị Cẩu sờ sờ đầu, ở bên cạnh cười bồi nói.
 
Hôm nay, mạng nhỏ của hắn được Hàn Lập cứu, tự nhiên đối với Hàn Lập càng thêm cung kính.
 
"Ừm, sự tình của phàm nhân, thân là tu tiên giả như ta sẽ không nhúng tay vào, ngươi tự mình xử lý đi. Ta lần này đến để gặp Khúc Hồn, rồi mang hắn đi. Bây giờ ta coi như có chút tu vi rồi, mang hắn theo bên mình cũng không tính là sự tình phiền toái gì, ngươi không có ý kiến gì chứ?" . Trên mặt Hàn Lập ý cười thu liễn, trầm giọng nói.
 
" Công tử muốn mang Khúc đại nhân đi sao? Nhưng mà Khúc Hồn đại nhân đã sớm không còn tại Tứ Bình bang" Tôn Nhị Cẩu vừa nghe Hàn Lập nói vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ ngừng, chỉ có thể dũng cảm trả lời.
 
"Đây là ý gì? Ngươi đánh mất hắn rồi" Mặt Hàn Lập trầm xuống, nhất thời nhiệt độ trong phòng hạ xuống vài độ, Tôn Nhị Cẩu rùng mình một cái, trong lòng cực kỳ kinh sợ.
 
"Công tử bớt giận. Không phải tiểu nhân làm, mà là chính Khúc Hồn đại nhân tự mình chạy trốn. Hiện tại tuy không ở trong thành, nhưng cũng không rời đi quá xa, mà ở tại một ngọn núi gần đây. Tiểu nhân đã phái người luôn theo sát Khúc Hồn đại nhân rồi". Tôn Nhị Cẩu cuống quýt giải thích, sợ lửa giận của Hàn Lập bùng nổ.
 
" Tự mình chạy trốn! Đây là sao vây? Nói rõ ràng một chút. Nếu thực duyên cớ không phải do ngươi, ta luôn thưởng phạt phân minh, sẽ không trách tội". Trên mặt Hàn Lật hiện lên một tia ngạc nhiên, vẻ mặt hơi giãn ra một chút, nói.
 
Dù sao Khúc Hồn ở chỗ nào, Tôn Nhị Cẩu vẫn biết được, vậy là đủ.
 
Chẳng qua, Khúc Hồn chỉ là một cái xác biết đi, lại tự mình chạy trốn. Hàn Lập thật khó để tin tưởng.
 
Tôn Nhị Cẩu thấy Hàn Lập không có thực sự tức giận, trong lòng buông lỏng, nhưng vẫn không dám chậm trễ vội vàng giải thích:
 
"Từ sau khi công tử giao Khúc Hồn đại nhân cho tiểu nhân, tiểu nhân vẫn luôn tận tâm dựa theo phân phó của công tử về Khúc đại nhân, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, sẽ không để cho người khác thấy Khúc Hồn đại nhân."
 
Khúc đại nhân xuất hiện dị thuờng là sự tình của sáu năm trước. Lúc đó là thời kỳ mấu chốt thành lập thế lực. Mà đối thủ là một bang phái trung đẳng, có không ít hảo thủ. Tại hạ đành phải để Khúc Hồn đại nhân ra tay tương trợ. Kết quả lần đại chiến đó Khúc đại nhân đại triển thần uy, Tứ Bình bang đại thắng. Nhưng sau khi chấm dứt đại chiến không được mấy ngày, một gã hạ nhân mà tiểu nhân phái đến chiếu cố Khúc Hồn đại nhân bỗng nhiên báo lại, nói Khúc Hồn đại nhân mở miệng nói chuyện, tiểu nhân sau khi biết xong cực kỳ khiếp sợ, vội vàng mang theo Dẫn Hồn chung chạy đến nhìn một chút. Kết quả…"
 
Tôn Nhị Cẩu nói đến đây, lộ ra vẻ mặt cười khổ.
 
"
Làm sao vây, chả lẽ ngươi có Dẫn Hồn chung bên người, hắn còn tập kích ngươi sao."
 
Hàn Lập nghe được đến đoan Khúc Hồn mở miệng nói chuyện, trong lòng liền cực kỳ ngạc nhiên. Hiện tại lại thấy bộ dáng ấp úng của Tôn Nhị Cẩu, tức giận khiển trách.
 
Điều này làm cho Tôn Nhị Cẩu hoảng sợ, liền tiếp tục nói :
 
"
Tập kích tại hạ thì không có, nhưng khi tiểu nhân đến trước phòng ở của Khúc đại nhân, Khúc Hồn đại nhân giống như đã biết tại hạ đến, bỗng nhiên phá tường, chạy trốn. Tiểu nhân căn bản là đuổi không kịp a" Tôn Nhị Cẩu nói xong, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
 
"
Chạy trốn!". Hàn Lập mi mắt giật một cái, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
 
"
Đúng vậy, công tử! Khúc đại nhân đi tận mấy năm! Hơn nữa vì không biết lý do gì chỉ quanh quẩn tại phụ cần của rừng núi.Tại hạ nhiều lần mang theo cao thủ trong bang, muốn đem Khúc Hồn đại nhân tìm trở về. Nhưng chẳng biết vì sao, một khi gần sát, Khúc đại nhân sẽ lập tức di chuyển đến địa phương khác, không muốn thấy mặt tiểu nhân. Mà nếu chỉ có những người khác tiến đến thì lại không phải là đối thủ của Khúc đại nhân. Thậm chí bởi vậy còn chết mất hai gã cao thủ trong bang" Tôn Nhị Cẩu có chút khó hiểu nói.
 
"
Cái này cũng không kỳ quái gì! Đại khái bởi vì ngươi mang Dẫn Hồn chung bên người! Tuy nhiên không biết vì cái gì Khúc Hồn lại mất kiểm soát, nhưng rất hiển nhiên cấm chế ta hạ lúc trước vẫn có tác dụng" Hàn Lập cười lạnh một chút, thần sắc như thường nói:
 
"
Nguyên lại là như thế." Tôn Nhị Cẩu lộ ra thần sắc đồng ý.
 
Xem ra cũng giống như nguyên nhân hắn đoán lúc trước.
 
"
Ngươi đưa địa chỉ nơi Khúc Hồn ở cho ta, về sau hắn sẽ do ta xử lý. Sự tình này xem ra thật đúng là không trách ngươi được. Rút cuộc xảy ra sự tình gì, ta còn phải tự mình đi xem mới biết được. Mặt khác Dẫn Hồn chung ngươi cũng không dùng được, giao cho ta đi" Hàn Lập sau khi nghĩ xong, từ từ chậm rãi nói:
 
"
Vâng, công tử. Hai ngày trước ta nghe thủ hạ hồi báo. Khúc đại nhân hiện tại đang ở phía tây…." Tôn Nhị Cẩu cung kính nói ra một địa chỉ cách Gia Nguyên thành trăm dặm, sau đó cẩn thận lấy ra pháp khí Dẫn Hồn chung trong áo, hai tay dâng lên cho Hàn Lập.
 
Hàn Lập gật gật đầu, tiếp nhận tiểu chung, kiểm tra một chút cái pháp khí này, hết thảy đều không có việc gì, lúc này mới thu vào trong túi trữ vật.
 
"
Đến lần này, trừ sự tình của Khúc Hồn, ta còn có chút vấn đề về Ngũ Sắc môn muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta" Hàn Lập bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lẽo nói:
 
Biểu tình này của Hàn Lập, làm cho Tôn đại bang chủ ngớ người, nhưng lập tức giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu.
 
"
Hiện tại môn chủ Ngũ Sắc mộn là dạng người nào, người nhà của hắn như thế nào? Gần đây trong Lý phủ có ngoại nhân đến không, hiện tại hắn có phải đang ở trong phủ?" Hàn Lập thần sắc sâm sâm hỏi.
 
Tôn Nhị Cẩu trong lòng run run một trận, nhưng ngoài miệng thì không hề chậm trễ đáp.
 
"
Môn chủ Ngũ Sắc môn là ai, nói thật đến bây giờ tiểu nhân không hiểu nhiều lắm. Chỉ là đã từng ở xa xa nhìn thấy mặt. Chỉ biết người này võ công tuyệt đối sâu không lường được. Mà con hắn có hai nam một nữ, hơn nữa cũng đều đã kết hôn, con lớn nhất nghe nói tọa trấn tại tổng đàn cũ của Ngũ Sắc môn, con thứ hai thì đi theo môn chủ Ngũ Sắc môn tọa trấn ở Lý phủ, nghe nói…."
 
Tôn Nhị Cẩu nói rất cặn kẽ, rất toàn diện, hiển nhiên bình thường đối với tình báo về Ngũ Sắc môn, tốn không ít công phu.
 
Hàn Lập bất động thanh sắc nghe mấy tin tức này, một ngón tay đặt ở trên bàn, vô ý thức gõ một chút, tựa như đang tiêu hóa chúng.
 
Mà Tôn Nhị Cẩu thấy Hàn Lập nhất thời không hỏi gì, trong lòng lại vừa động cẩn thận hỏi:
 
"
Công tử bởi vì sự tình Mặc phủ năm đó, muốn ra tay đối với Ngũ Sắc môn sao?"
 
Vừa nghe được lới này, Hàn Lập trứu mày, sắc mặt lập tức âm trầm.
 
"
Ngươi hỏi quá nhiều rồi. Sự tình không nên biết, không nên hỏi loạn, càng không nên đoán bừa. Ngươi chắc không muốn biến thành người mất trí nhớ chứ."
 
Thanh âm của Hàn Lập lạnh lẽo vô cùng, làm sắc mặt Tôn Nhị Cẩu đại biến, vội vàng xin tha tội.
 
Sau khi hừ một tiếng, Hàn Lập mới bỏ qua. Đối với Hàn Lập mà nói, thời điểm nên lập uy, sẽ không có chút khách khí nào.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play