Hàn Lập nhìn thân ảnh Tề Vân Tiêu đầu nhập vào trong rừng, cười sửng sốt.
 
Xem bộ dáng hắn thất thố như thế, Hàn Lập tuy đối với chuyện tình nam nữ tiếp xúc không nhiều nhưng liếc mắt cũng nhìn ra được Tề Vân Tiêu đối với nữ tử tinh thông trận pháp này tuyệt đối không phải là bạn tốt như bình thường, hơn phân nửa là quan hệ nam nữ luyến ái khổ đau, nếu không cũng sẽ không khẩn trương thành ra bộ dáng như thế này.
 
Mà nha hoàn kia cũng đồng dạng lòng như lửa đốt vội vàng đi qua.
 
Hàn Lập ở ngoài rừng thản nhiên đợi trong chốc lát, sau đó Tề Vân Tiêu cùng nha hoàn xinh đẹp kia và một nữ tử áo lam cao hứng phấn chấn đi ra khỏi rừng cây, hướng Hàn Lập bước tới.
 
Hàn Lập không khách khí đối mặt nhìn kỹ nữ tử áo lam này.
 
Dáng người trung bình, cái mũi khéo léo, một đôi mắt sáng trong suốt như nước, sau khi liếc mắt nhìn Hàn Lập, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
 
Xem ra Tề Vân Tiêu kia đã đem thân phận của hắn nói cho cô gái này.
 
Nói thật, ngũ quan dung mạo của nữ tử áo lam thực không xuất sắc, thậm chí so với nha hoàn xinh đẹp kia còn không bằng.
 
Nhưng vẻ mặt nàng ung dung, tao nhã, dáng dấp giơ tay nhấc chân thùy mị, duyên dáng, kết hợp với đôi mắt đen phảng phất như biết nói chuyện, cái này đủ để bù lại sự thiếu khuyết của dung mạo. Cho dù ai vừa thấy cô gái này, chẳng những không nghĩ rằng tư sắc bình thường, ngược lại còn sinh ra cảm giác kinh diễm, tuyệt sẽ không nói chuyện lộn xộn với nha hoàn bên cạnh.
 
Nhưng sau khi Hàn Lập thấy phong tư tuyệt thế của nữ tử áo lam, lại cảm thấy đau đầu.
 
Hắn không cần đoán cũng biết vị này tuyệt đối là một loại người thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ viễn siêu so với thường nhân. Cùng nàng nói năng chỉ sợ phải cố gắng vô cùng, tuyệt đối sẽ không giao thiệp thoải mái như với Tề Vân Tiêu, tựa hồ chính mình đều đem hết thảy nắm trong tay.
 
"Đa tạ tiền bối đến cứu giúp! Tiểu nữ tử Tân Như Âm cảm kích vô cùng!" Nữ tử áo lam ung dung đi đến trước Hàn Lập, nhẹ nhàng thướt tha thi lễ, thanh âm thanh thúy cực kỳ dễ nghe.
 
"Tân cô nương không cần đa lễ, tại hạ chỉ ra chút sức mọn. Tuy nhiên nên nhanh chóng trở về, những người này chỉ sợ có chút lai lịch, vạn nhất trưởng bối của bọn họ cũng ở gần đây, vậy thật phiền toái." Hàn Lập vẫy vẫy tay, khách khí nói, uể oải thúc giục mấy người chạy nhanh.
 
Tề Vân Tiêu ở một bên nghe thấy Hàn Lập nói như thế, có chút lo lắng, không ngừng gật đầu đồng ý:
 
"Phải đó, Âm nhi! Chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, nơi này đích xác là rất nguy hiểm."
 
Từ khi Tề Vân Tiêu nhìn thấy Tân Như Âm, hai mắt liền thủy chung không rời xa dung mạo kiều diễm trắng trong như ngọc, hiện tại lại nói năng thân mật vô cùng, làm Hàn Lập nghe xong cũng thấy có chút rùng mình.
 
Trên khuôn mặt Tân Như Âm khẽ đỏ lên, xuất hiện nét ửng hồng.
 
Nàng có chút xấu hổ về Tề Vân Tiêu với đầu óc đơn giản ở bên cạnh, sau khi do dự một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đáp ứng.
 
"Được rồi, chúng ta hiện tại đi đi. Chính là mấy cái thi thể này…" Tân Như Âm liếc mắt nhìn mấy cổ tử thi, còn muốn nói thêm cái gì đó.
 
"Cái này dễ giải quyết thôi, thiêu cháy là được." Hàn Lập không thèm để ý nói, sau đó năm ngón tay phải hé ra, bảy, tám hỏa cầu to bằng miệng bát bắn tới, nhất thời đem mấy thi thể kia biến thành tro bụi, chỉ để lại từng cái, từng cái túi trữ vật lưu trên mặt đất.
 
Thủ đoạn hủy thi thành thục của hắn làm cho nữ tử áo lam hơi đổi sắc, trong lòng có chút phát lạnh.
 
Nhưng nàng không phải là kẻ nhu nhược, sau đó lại lộ ra bộ dáng như không có chuyện gì là lạ, cùng Tề Vân Tiêu tán gẫu vài câu.
 
"Đồ vật trong mấy túi trữ vật này đối với ta không có tác dụng gì, vị cô nương nếu không chê thì thu thập đi, đỡ phải lưu lại rồi lộ ra dấu vết." Lúc này Hàn Lập quay mặt, đối với nha hoàn xinh đẹp ở bên Tân Như Âm ôn hòa nói:
 
"Tiền bối, thực sự là cho ta sao?" Nha hoàn này vừa nghe xong lời của Hàn Lập, trên mặt kinh hỉ vạn phần, khó có thể tin hỏi lại một câu.
 
Nàng thấy Hàn Lập cười khẽ một chút, gật gật đầu, liền lập tức nói lời đa tạ, sau đó cao hứng chạy qua, đem túi trữ vật nhất nhất nhặt lấy. Đối với nàng mà nói, cái này tuyệt đối là vận may từ trên trời rơi xuống, trong túi này có thể có những thứ tốt a.
 
Tân Như Âm thấy màn này thì có điểm rùng mình, nhưng sau đó thần sắc như thường, sau khi cùng Hàn Lập khách khí nói một câu, liền cùng Tề Vân Tiêu lên tiểu chu đang lơ lửng giữa không trung.
 
Sau khi nha hoàn xinh đẹp trong tay cầm một đống túi trữ vật cũng ở trên pháp khí thì thân hình Hàn Lập nhoáng lên tiểu chu, lập tức linh lực từ dưới chân rót ra, ngự khí bay lên trời.
 
Trên nửa đường trở về, nữ tử áo lam đề xuất mời Hàn Lập cùng Tề Vân Tiêu đến chỗ nàng, để cho nàng chính thức đáp tạ ơn cứu mạng.
 
Tề Vân Tiêu có cơ hội thân cận với người yêu dấu, sao có thể nói ra dù chỉ là nửa chữ "không", lập tức gấp không kịp đợi đáp ứng liền, mà Hàn Lập đồng dạng nghĩ rằng đây là một cơ hội rất tốt để hướng tới đối phương đề xuất việc chữa trị Truyền tống trận, nên cũng trầm ngâm một chút, không có phản đối.
 
Vì thế tiểu chu dưới sự điều khiển của Hàn Lập nhẹ nhàng quay đầu, đổi hướng Tây Bắc bay đi.
 
Sau mấy canh giờ, dưới sự chỉ điểm của Tân Như Âm, tiểu chu hạ xuống một chỗ tầm thường.
 
Nơi này ngoại trừ bốn phía tràn ngập sương mù nhàn nhạt, còn lại thì Hàn Lập không nhìn ra được chỗ dị thường. Tựa như rất giống với nhiều ngọn núi nhỏ vô danh của thế gian, cực kỳ bình thường.
 
Nhưng Hàn Lập rất rõ ràng, là chỗ ở của một vị trận pháp sư, ở phụ cận khẳng định sẽ có biện pháp phòng bị, tám chín phần còn là trận pháp không phải là nhỏ. Chính là do mình đối với trận pháp biết không nhiều lắm, bởi vậy mới nhìn không ra ảo diệu tại phụ cận, trong lòng hắn không dám có chút ý tứ khinh thường.
 
Dưới sự dẫn dắt của nữ tử áo lam, một hàng người Hàn Lập dừng lại trước một mảng nhà trúc ở giữa sườn núi, đây chính là chỗ ở của Tân Như Âm.
 
Nàng đưa Hàn Lập cùng Tề Vân Tiêu hai người tiến vào trong một gian trúc phòng to lớn để nghỉ tạm, mà nàng cũng nha hoàn đi qua một phòng khác để chải tóc, thay quần áo. Dù sao trải qua một phen bị truy đuổi, trên quần áo của hai vị nữ tử này có bám ít tro bụi, đối với con gái trời sinh yêu thích sạch sẽ mà nói thì việc này thật sự khó có thể chịu được.
 
Hàn Lập ngồi trên một cái ghế trúc, rất hứng thú nhìn bộ dáng không yên của Tề Vân Tiêu, đối phương thỉnh thoảng đi đến trước cửa phòng, hướng ra ngoài nhìn nhìn vài lần, phảng phất chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khiến cho hắn khó nhịn như là cách ba thu, bộ dáng hoàn toàn si tình.
 
Hàn Lập nhìn xem thật sự thú vị, khóe miệng liền không khỏi khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt cười mà không cười, vừa lúc bị Tề Vân Tiêu trong lúc vô ý xoay người nhìn thấy.
 
Thần tình của hắn nhất thời đỏ bừng, hàm hồ biện giải vài câu, sau đó ngượng ngùng ngồi trở lại nguyên vị.
 
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây chính là sự tình quang minh chính đại. Tề đạo hữu để ý gì chứ?" Hàn Lập nhấp một ngụm linh trà thượng đẳng trên bàn, sau khi cười lạnh nhạt, nói với thần sắc tự nhiên.
 
"Tiền bối! Không phải…ta không có…"
 
Tề Vân Tiêu càng lộ ra tay chân luống cuống.
 
Vào lúc này nha hoàn xinh đẹp kia tiến đến, cuối cùng giải vây cho Tề Vân Tiêu. Không bao lâu sau Tân Như Âm cũng thay đổi một bộ áo màu trắng, phong tư có khác một chút đi đến, liền giống như một đóa hoa sen trắng muốt nở rộ, làm cho người ta thấy cực kỳ đẹp mắt.
 
"Lần này đội ơn Hàn tiền bối và Tề huynh tiến đến giải cứu, Như Âm ghi nhớ trong lòng. Xin cho tiểu nữ tử lấy trà thay rượu, kính nhị vị một ly, thể hiện một chút lòng thành!" Tân Như Âm sau khi tiến vào phòng liền từ trên tay nha hoàn xinh đẹp bên cạnh, phân biệt tiếp lấy từng chén trà, sau đó dịu dàng động lòng người hướng hai người Hàn Lập kính một ly.
 
Hàn Lập sau khi tiếp nhận chén trà này, trong lòng cười khổ một chút, âm thầm thở dài:
 
"Nữ tử này thật đúng là đặc biệt! Lời nói thật thâm sâu, mặc dù không hứa hẹn điều gì, nhưng làm cho người ta không thể bắt bẻ được."
 
Mà Tề Vân Tiêu thấy người trong lòng kính trà mình, sớm đã cao hứng ngất ngây quay cuồng. Uống xong ly trà, tư vị gì cũng không có thể hiện, chỉ có cười ngây ngô không thôi.
 
Tân Như Âm thấy vẻ mặt Tề Vân Tiêu như thế, cảm thấy đau đầu, đành phải quay mặt qua tán gẫu với Hàn Lập. Muốn biết một chút thân phận bí ẩn của hắn, xem có phải là tu sĩ của một môn phái hay là một đại gia tộc hay không.
 
Dù sao một tu tiên giả Trúc Cơ kỳ khẳng định phải có lai lịch nhất định
 
Hàn Lập đương nhiên sẽ không ngây thơ dễ dàng lộ ra chi tiết của mình, cố ý trông trái ngóng phải nói với Tân Như Âm.
 
Sau khi nói hết lời mà cô gái này vẫn không tìm được một chút tin tức hữu dụng, làm cho Tân Như Âm sau khi dò xét một hồi, liền trở nên rất buồn bực. Nhưng trong tâm càng trở nên sợ hãi đối với Hàn Lập.
 
Đối với Tân Như Âm mà nói, cho dù Hàn Lập trợ giúp một việc lớn như thế, nhưng cũng không nhất định rằng Hàn Lập sẽ không có chủ ý giống như mấy tên kia. Vì đề phòng vạn nhất, nàng tự nhiên cố gắng đem mười hai phần tinh thần để cẩn thận hơn.
 
"Hàn tiền bối, tại hạ đã đáp ứng qua người, chỉ cần có thể cứu Như Âm, trận kỳ cùng trận bàn ta luyện chế lúc trước, người có thể tự do chọn lựa. Lúc này trên người tại hạ có đem theo mấy bộ, không bằng tiền bối trước tiên nhìn xem có vừa lòng hay không?"
 
Câu nói này làm Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, đồng thời vui mừng, cuối cùng có thể dẫn dắt đến vấn đề quan trọng nhất của mình rồi.
 
Mà Tân Như Âm nghe câu này, trước tiên cả kinh, nhưng lập tức rất cảm kích, mỉm cười với Tề Vân Tiêu, làm hắn sau khi thấy vậy, chỉ có thể hạnh phúc cười ngây ngô vài tiếng.
 
"Sự việc trận kỳ cùng trận bàn, trước tiên không vội. Tại hạ kỳ thật có một việc khác muốn tìm Tân đạo hữu hỗ trợ. Chỉ cần có thể giúp tại hạ giải quyết, liền không cần nói cái gì thù lao. Ngược lại tại hạ có thể đem một gốc linh thảo tám trăm năm dùng để luyện đan đưa cho Tân đạo hữu chữa bệnh." Hàn Lập đột nhiên nói ra lời này làm hai người vạn phần kinh ngạc.
 
"Tiền bối nguyện ý nhượng lại linh thảo?" Tề Vân Tiêu nghe lời ấy, không tự kìm hãm được, kinh hỉ hỏi.
 
Hiển nhiên hắn lúc này hoàn toàn hãm nhập vào việc có linh thảo chữa bệnh cho người yêu dấu, kích động khi có nhiều hi vọng chữa khỏi hẳn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play