Hàn Lập thấy Mặc Thải Hoàn như thế, biết bây giờ không phải là lúc để nhắc lại chuyện này. Cứ như vậy, Mặc Thải Hoàn dẫn hắn, đi tới trước một căn tiểu điếm thì ngừng lại.
"Nơi này?" Hàn Lập có chút ngạc nhiên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mặc Thải Hoàn.
"Đúng vậy, là nơi này! Muội cùng mẹ buôn bán nhỏ, chỉ là kiếm một chút linh thạch để mua đan dược áp chế căn bệnh của mẹ mà thôi. Mặc Thải Hoàn sắc mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói. Sau đó, đi vào trước.
Hàn Lập thấy vậy cười cười, cũng không nói gì, theo đi vào.
"Mẹ, mẹ xem con dẫn ai tới đây?"
Hàn Lập mới vừa bước vào cửa điếm, đã nghe thấy thanh âm Mặc Thải Hoàn vang lên! Sau đó lại truyền đến một thanh âm mà Hàn Lập quen thuộc nhưng có chút già nua.
"Còn có thể có ai đến? Từ khi đại thúc của con chết đi, cũng chỉ có Hương Liên thẩm cách vách đến thăm chúng ta thôi!"
Thanh âm này đúng là của Nghiêm thị, mặc dù so với trước kia khàn khàn đi rất nhiều!
"Không phải, là sư huynh tới, con ở trong bảo gặp được sư huynh!" Mặc Thải Hoàn hưng phấn kêu lên.
"Sư huynh? Mấy vị sư huynh của con không phải đã sớm qua đời rồi sao! Đứa nhỏ này chẳng lẻ thần trí mơ hồ rồi" Nghiêm thị rõ ràng có chút lo lắng.
Lúc này, Hàn Lập đã thấy rõ tình hình trong điếm.
Một căn phòng nhỏ cỡ sáu bảy trượng, có một cái quầy gỗ, ở trên có để mấy cái phù lục cấp thấp, còn có chút nguyên liệu không đáng tiền. Còn có một cánh cửa gỗ đi thông vào phòng trong, phía sau quầy có một phụ nhân đang nằm trên một cái ghế thái sư bằng trúc, có chút lo lắng nhìn về phía Mặc Thải Hoàn.
Đúng là Nghiêm thị đã gần mười năm không gặp!
Chỉ là bà ta lúc này, khuôn mặt đã già đi rất nhiều, còn mang theo vẻ bệnh tật. Chỉ có thể từ giữ chân mày còn có thể nhìn ra bóng dáng mỹ phụ nhân lúc đầu.
Hàn Lập tiến vào, tự nhiên khiến cho Nghiêm thị chú ý, chỉ là khi thấy rõ được Hàn Lập, thì cả người đầu tiên là ngẩn ngơ, không khỏi muốn đứng dậy. Nhưng hiển nhiên, do mang bệnh nặng trong người nên không thể làm theo ý được. Chỉ hơi nhổm lên, người lại ngã xuống, Mặc Thải Hoàn ở một bên thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ.
"Ngươi là Hàn Lập?" Nghiêm thị sau khi cố sức thở hổn hển mấy, cũng không giật mình giống như Mặc Thải Hoàn, chỉ là kinh ngạc là chính, lại mơ hồ có vẻ vui mừng cùng hy vọng.
Hàn Lập tự nhiên biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng sau khi chần chờ, cũng bước lên vài bước thi lễ nói.
"Tứ sư mẫu khỏe chứ!"
"Ngươi… ngươi vẫn nhận ta là sư mẫu? Không hận chuyện năm đó sao!" Nghiêm thị sau khi nghe thấy Hàn Lập xưng hô "tứ sư mẫu", trên mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng cũng có chút không dám tin tưởng.
"Chuyện năm đó, ta cùng Mặc sư trong đó là ai không phải, cái này tạm thời không nói, nhưng Mặc sư cùng ta có danh phận thầy trò, đây chính là hàng thật giá thật, cho nên tiếng sư mẫu ta cần phải gọi" Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.
"Về phần chuyện giải dược sau đó, càng không cần phải nói! Ta không phải vẫn đứng ở chỗ này sao?" Hàn Lập không thèm để ý nói. Đích xác với thân phận tu sĩ Trúc cơ kỳ của hắn bây giờ, tự nhiên không cần hận thù gì với người thế tục, đối với chuyện của mấy vị sư mẫu Nghiêm thị, đương nhiên cũng sẽ không để vào mắt.
"Đúng vậy, với tài trí của ngươi, nói vậy tại tu tiên giới cũng sẽ không tệ! Không giống ta và mấy vị sư mẫu ngươi, đều thành chó nhà có tang… khụ…" Nghiêm thị mới vừa cảm khái vài câu, sắc mặt đột nhiên đỏ lên một mảng, ho khan một trận.
"Mẹ, mẹ không sao chứ! Sư huynh…" Mặc Thải Hoàn kinh hoảng vội vàng nhẹ vuốt ngực Nghiêm thị, ánh mắt nhìn Hàn Lập tràn ngập ý cầu khẩn.
"Để ta xem!"
Hàn Lập thật sự chịu được ánh mắt ai oán của Mặc Thải Hoàn, khẽ thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay của Nghiêm thị mà bắt mạch. Nhưng chỉ chốc lát sau, thần sắc tự nhiên mà buông ra, sau đó nói:
"Không có gì, chỉ là vết thương cũ năm đó phát tác, hơn nữa mấy năm nay tựa hồ không nghỉ ngơi cho tốt, vô cùng lao tâm lao lực!"
"Có trị được không?" Mặc Thải Hoàn lo âu hỏi.
"Yên tâm, nếu là mười năm trước đối với vết thương cũ này, ta thật có chút bó tay! Nhưng hiện tại căn bản chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!" Hàn Lập an ủi nói, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hôp kim châm, thi triển thuật châm cứu đối với Nghiêm thị. Làm cho Nghiêm thị lập tức không ho khan nữa!
"Sau này, mỗi ngày dùng một viên, hơn mười ngày sẽ hoàn toàn khỏi hẳn!" Hàn Lập lại lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Nghiêm thị, tự tin nói.
Nghiêm thị cảm giác được toàn thân trên dưới không chỗ nào là không thoải mái, bệnh nhiều năm thật sự đã không còn nữa, lúc này giống như là đã trẻ lại mấy tuổi. Hiện tại sau khi nhận lấy bình thuốc, nàng càng không biết nói gì cho tốt nữa.
"Hàn Lập…" Lời cảm kích của Nghiêm thị, chỉ vừa mở miệng đã bị Hàn Lập cắt ngang.
"Hiện tại có thể noó rõ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cùng với tại sao hai người lại đến Yến linh bảo?" Hàn Lập đối với mấy việc này cũng muốn biết rõ.
Nghiêm thị nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ bi thống, chậm rãi kể lại chuyện năm đó!
Thì ra, lúc đầu Hàn Lập thế Mặc phủ trừ đi Độc phách sơn trang Âu Dương Phi Thiên, đích xác làm cho Kinh Giao hội sớm đã có sự chuẩn bị đã chiếm tiện nghi lớn, chiếm đi hơn phân nửa địa bàn cùng ích lợi. Nhưng một bá chủ khác của Lam châu là Ngũ sắc môn phản ứng cũng thật không chậm, cũng nhanh chóng thôn tính một nửa lợi ích. Cứ như vậy, Lam châu đã hình thành thế song hùng đối đầu!
Nhưng nếu tam quốc bình hành đã bị phá, tự nhiên một núi không thể có hai hổ!
Kết quả, sau khi Mặc phủ thống lĩnh Kinh Giao hội cùng Ngũ sắc môn xuống tay, mới phát giác các nàng thật sự làm sai một chuyện! Thật sự không nên để cho Âu Dương Phi Thiên chết đi như vậy! Thực lực của Ngũ sắc môn này, vượt xa lực lượng thể hiện ra bên ngoài, dĩ nhiên chí đánh một trận đã đánh cho Kinh Giao hội đại bại.
Sau đó, Kinh Giao hội đã bị nhổ tận gốc, Mặc phủ cũng bị số lượng lớn cao thủ của đối phương tập kích. Dưới tình thế bất đắc dĩ mọi người không thể làm gì khác hơn là phá vòng vây chạy trốn, kết quả nhị phu nhân Lý thị cùng Ngũ phu nhân Vương trong khi phá vây đã chết, những người khác sau khi thoát khỏi vòng vây, lập tức chia nhau chạy trốn.
Nghiêm thị dẫn theo Mặc Thải Hoàn, một đường bị đuổi giết, mắt thấy mẹc con sẽ cùng chết, thì một vị trung niên tự xưng là Yến Trụ cứu lấy Nghiêm thị, sau khi được sự đồng ý của hai mẹ con, đưa các nàng vào trong Yến linh bảo, trở thành người thường di cư vào Yến gia bảo.
Yến Trụ chỉ là một đệ tử Luyện khí kỳ cấp thấp của Yến linh bảo, năng lực có hạn, nhưng đối với mẹ con Nghiêm thị vô cùng không tệ.
Nghiêm thị vì báo đáp ơn cứu giúp, dứt khoát một năm sau, đã gả cho người này. Mà Mặc Thải Hoàn bởi vì càng lớn càng diễm lệ động lòng người, vì sợ bị trêu chọc làm phiền, Yến Trụ dứt khoát tuyên bố ra ngoài Mặc Thải Hoàn chính là góa phụ, ở bên ngoài đã sớm thành hôn, khắc chết trượng phu mới vào trong bảo. Kể từ đó, Mặc Thải Hoàn lúc nào có người trong lòng, chân chính thành thân thì mới cải chính lại.
Cứ như vậy, cuộc sống yên ổn của mẹ con Nghiêm thị ở trong bảo đã hai năm, nhưng đáng tiếc chính là, Yến Trụ trong một lần chấp hành nhiệm vụ của gia tộc, bất hạnh ngoài ý muốn, táng thân ở bên ngoài. Cái chết này làm cho mẹ con Nghiêm thị lại không còn người chống lưng, xuất bảo thì không thể, không làm gì khác hơn là một mình tiếp tục sống tại Yến linh bảo, cũng dùng số linh thạch ban cho khi Yến Trụ chết, mở một tiểu điếm nhỏ, buôn bán kiếm sống qua ngày.
Nếu là cứ như vậy, cửa hàng dù thu vào mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có thể đủ cho Nghiêm thị xem bệnh mua thuốc, ngăn chặn thương thế. Nhưng thời gian trước, các cửa hàng vốn vẫn thường cấp phù lục cấp thấp cho các nàng bán, đột nhiên đồng thời không cung cấp cho các nàng nữa, làm cho tiểu điếm của Nghiêm lâm vào nguy cơ.
Nghiêm thị là người ra sao, lập tức thấy được vấn đề trong đó. Sau khi tìm hiểu, đã tìm ra người giở trò sau lưng.
Thì ra một vị tu sĩ ở tại phụ cận, đã để ý đến Mặc Thải Hoàn thường hay đi ngang qua, dĩ nhiên cũng không để ý đến lời đồn Mặc Thải Hoàn khắc phu, đưa ra ý nạp Mặc Thải Hoàn làm thiếp. Nghiêm thị tự nhiên sẽ không đáp ứng, kết quả làm cho vị tu sĩ đại nhân này, cực kỳ tức giận rời đi.
Vì vậy, người sau lưng giở trò này, tự nhiên là tiếp tục!
Mà Hàn Lập hôm nay khi đụng Mặc Thải Hoàn trên đường, vừa lúc là Mặc Thải Hoàn lại đi tìm nơi cung cấp, lại to tiếng một hồi.
Nghiêm thị tường tận từ từ kể ra, Mặc Thải Hoàn thỉnh thoảng bổ sung đôi câu. Hàn Lập cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện! Bất quá, khi nghe tới Mặc Thải Hoàn bị người cường bức nạp thiếp, thì không khỏi cười nhẹ hai tiếng.
Không nghĩ tới, tiểu yêu tinh năm đó lại còn có người muốn cướp! Bất quá, đừng nói tiểu yêu tinh này mấy năm nay không gặp, thật sự đã trưởng thành đại yêu tinh, quả thực là loại mê chết người không thường mạng!
"Hàn Lập, ngươi trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, công pháp nói vậy cũng tinh tiến đã hơn chín tầng chứ!" Nghiêm thị một lần nữa sau khi đánh giá Hàn Lập , khách khí hỏi. Nàng tại Yến linh bảo mấy năm nay, cho dù không cách nào tu luyện, nhưng một ít thường thức tại tu tiên giới, cũng biết không ít.
"Cũng tạm! Sư mẫu muốn ta giải quyết khỏi sự làm phiền của tên tu sĩ này sao?" Hàn Lập sau khi mỉm cười, trực tiếp nói.
Nghiêm thị nghe xong, có chút xấu hổ, nhưng cũng không phản đối! Nghe khẩu khí Hàn Lập, tựa hồ nguyện ý hỗ trợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT