Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Toàn bộ màn sang bỗng nhiên lõm vào, từng vết nứt nhỏ hiện lên rồi vang lên tiếng vỡ vụn.

Đúng lúc này,tiểu tháp trên tay pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân đột nhiên nổi lên từng vân sang màu trắng nhanh chóng chui vào bên trong màn sáng, nhanh chóng bù đắp nhưng lúc ban đầu.

Một tiếng “phanh” vang lên, nơi màn sáng bị lõm vào kia nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, đồng thời cũng dùng lực đẩy tiểu sơn màu xanh bắn ngược trở ra.

Hàn Lập nhướng máy, một tay khẽ vẫy liền thu tiểu sơn vào trong tay áo.

- Hàn huynh, cái pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân này thật không tầm thường, không ngờ nó lại cùng với tiểu tháp hỗ trợ lẫn nhau. Lúc trước ta đã dùng hết các thủ đoạn cũng không thể phá vỡ loại cấm chế hỗ trợ nhau này.

Băng Phách ở một bên thấy kết quả như vậy thì liền thất kinh trong lòng. Chỉ là một kích tiện tay của Hàn Lập mà đã thiếu chút đem màn sáng đánh nát, nhưng nàng vẫn nhanh chóng giải thích.

- Đã như vậy thì sẽ hủy diệt pho tượng kia trước vậy.

Sự tàn khốc lóe lên trong mắt Hàn Lập, miệng lạnh lung nói một câu.

Một tiếng gầm nhẹ.

Kim quang bên ngoài thân Hàn Lập đột nhiên sáng chói, thân hình cũng điên cuồng lớn lên, chỉ phút chốc đã biến ảo thành một Cự Viên lông vàng cáo mấy chục trượng. Đồng thời sau lưng cũng có chấn động mạnh mẽ truyền ra, một pháp tướng ba đầu sáu tay cũng theo đó hiện ra.

“Phốc, phốc” hai tiếng.

Hai tay lớn của Cự Viên vừa lật, hai tòa tiểu sơn màu xanh và đen lại một lần nữa hiện ra trong lòng bàn tay, nhoáng một cái đã biến thành cực kỳ to lớn.

Hai tay Cự Viên run lên, rồi dùng một loại sức mạnh cực kỳ khủng bố đem hai tòa tiểu sơn hung hăng ném đi.

Chỉ là mục tiêu lần này không phải là màn sáng kia mà chính là pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân.

Hai tòa tiểu sơn vừa rời tay lập tức hóa thành hai luồng quang ảnh màu xanh và đen, phát ra âm thanh xé gió mà bay thẳng tới gần pho tượng kia.

Ánh sáng chợt lóe, tiểu tháp bỗng tỏa ra một màn sáng khổng lồ đem pho tượng hoàn toàn che trở bên trong.

Đồng thời, pho tượng vốn không nhúc nhích, giờ phút này thanh trường kiếm sau lưng lại tự động rung lên.

“Xuy, Xuy” hai tiếng truyền ra!

Hai đạo kiếm khí trắng xóa từ trên pho tượng bắn ra, một đạo dùng tốc độ sét đánh đánh chặn đầu hai tòa núi nhỏ đang đánh đến.

“Oanh” “oanh” hai tiếng nổ mạnh phát ra.

Hai tòa tiểu sơn khẽ rung lên liền đem hai đạo kiếm quang kia đánh cho tan tành, nhưng cũng vì thế mà lực lượng cũng giảm đi hơn nửa.

Lúc cả hai chúng nó đập lên màn sáng bao phủ pho tượng, pho tượng lại nhanh chóng phóng ra bạch quang.

Màn sáng lại bị lõm xuống như muốn bắn ngược trở lại.

Nhưng mà lúc này, Kim Mao Cự Viên đã cất bước, chỉ lóe lên đã chui vào hư không mà biến mất.

Sau một khắc liền mơ hồ xuất hiện bên trên màn sáng, hai nắm tay đầy lông nắm chặt, bên ngoài mọc lên từng cái gai nhọn màu tử kim, rồi dùng lực mạnh bạo đánh xuống phía dưới.

Trong phút chốc, vô số quyền ảnh màu tử kim điên cuồng phát ra tiếng rít hướng màn sáng đánh xuống.

Lúc đầu quyền ảnh còn bị nhập vào bên trong rồi phản xạ trở lại, nhưng dưới công kích điên cuồng như vậy thì màn sáng hấp thu cũng chậm hơn, đối với những công kích về sau chỉ có thể dựa vào bản thân mà ngăn cản.

Cứ như vậy, chỉ phút chốc màn sáng đã vang lên từng tiếng bạo liệt dưới từng đoàn từng đoàn quyền ảnh, đồng thời bản thân nó cũng bắt đầu hiện lên vẻ bất ổn.

Cự Viên phía trên thấy tình hình này thì lóe lên vẻ tàn khốc trên mặt, hai nắm đấm thu lại bắt pháp quyết.

Phạm Thánh Pháp Tướng sau lưng ngưng tụ kim quang biến thành thực thể giống như tồn tại Kim Thân, cánh tay khẽ động, sau bàn tay màu vàng liền trực tiếp hướng màn sáng phía dưới nhấn xuống.

Tiếng oanh minh vang lên.

Sáu quang cầu hiện ra phía trên màn sáng, sau khi lóe lên liền hội tu lại mà huyễn hóa ra một vòng xoáy màu vàng khổng lồ.

Vô số phù văn trôi nổi trên vòng xoáy này, đồng thời truyền ra tường tiếng phạm âm hướng phía dưới mà đi.

Đúng lúc này, ánh sáng trong đôi mắt pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân lóe lên bắn ra hai đạo tinh quang chém thẳng lên vòng xoáy.

Nhưng vòng xoáy màu vàng chỉ vang lên một tiếng vang lớn, một cỗ lực lượng cực kỳ lớn cũng từ vòng xoáy bay vọt ra đụng vào bên trên màn sáng.

“Phốc” một tiếng!

Mặt ngoài cả pho tượng hiện lên từng đoàn văn trận màu trắng, sau đó liên tục thả ra thêm ánh sáng màu trắng. Sau một tiếng nổ lớn vậy mà vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được luồng lực bên trên.

Nhưng vòng sáng màu vàng kia vẫn không ngừng chuyển động, sức mạnh cực lớn như song triều vẫn không ngừng đè xuống, không hề thấy có chút nào muốn dừng lại.

Công kích khủng bố như vậy khiến pho tượng kia dù có huyền diệu vô cùng cũng không thể nào đủ khả tiếp tục chống đỡ được.

Nhưng mà chỉ sau mấy hơi thở, bạch quang trên thân pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân thu vào, những văn trận màu trắng cũng mơ hồ một cái rồi biến mất không thấy. Hơn nữa, sau một tiếng “gặc” thì mặt ngoài hiển hiện vô số khe nứt, tất cả đều vỡ vụn ra thành từng khúc.

Một khi không có pho tượng trợ lực mà chỉ dựa vào tiểu tháp màu vàng kim kia gia trì cấm chế thì lại càng không thể ngăn cản được sức lực cực lớn đang truyên tới từ trên không trung kia.

Cơ hồ cùng lúc pho tượng Thiên Đỉnh chân nhân bị hủy, tiếu tháp màu vàng kim cũng vang lên một tiếng trầm đục, màn sáng chỉ thoáng cái cũng theo đó mà sụp đổ.

Lúc này, Hàn Lập đang ở dạng biến thân Cự Viên cười to, bàn tay to lớn đầy lông lá đẩy mạnh xuống hư không.

Vòng xoáy màu vang kia cùng hai tòa tiểu sơn liền lóe lên biến mất. Đồng thời, tiểu tháp màu vang kim kia cũng bị một lực hút cực lớn kéo vào trong tay Cự Viên.

Trong thời gian dài như vậy mà Băng Phách không thể lấy ra bảo vật, vậy mà lại cứ đơn giản như vậy mà rơi vào tay Hàn Lập.

Kim quang lóe lên.

Kim Mao Cự Viên xuất hiện bên cạnh Băng Phách, một tay bấm niệm pháp quyết đem hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục hình dạng con người.

- May mắn không khiến tiên tử thất vọng, thứ này đã lấy được. Băng Phách đạo hữu nhìn xem bên trong có đúng là bảo vật mà ngươi muốn có.

Sau khi Hàn Lập dùng thần niệm quét qua thì không do dự nói.

- Lần này có thể phá vỡ cấm chế đều là nhờ đạo hữu lực lượng hơn người, tiểu muội sao dám lựa chọn bảo vật trước chứ. Hay là Hàn huynh hãy lựa chọn trước ba kiện bảo vật, sau đó tiểu muội mới từ trong số bảo vật còn lại chọn ra những vật cần thiết là được rồi.

Băng Phách rõ ràng vẫn còn đang cực kỳ khiếp sợ, vừa thấy hành động của Hàn Lập liền vội vàng xua tay từ chối.

- Đồ vật bên trong ta đã xem qua, trừ miếng ngọc giản có ghi lại bí thuật có thể mang ra tham khảo thì những bảo vật khác đều không có tác dụng với Hàn mỗ. Hiện tại ta chỉ muốn đem miếng ngọc giản kia khôi phục một chút là được. Băng Phách đạo hữu cũng không cần để ý gì đâu.

Hàn Lập cười nhẹ, cánh tay run lên liền trức tiếp ném tiểu tháp màu kim sắc cho Băng Phách.

- Đa tạ Hàn huynh đã ban thưởng, ân này tiểu muội nhất định ghi nhớ trong lòng, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

Băng Phách thấy Hàn Lập biểu hiện như vậy thì nội tậm buông lỏng chút ít mà cảm kích nói.

Sau đó, nàng liền dùng thần niệm kiểm tra bảy tám dạng bảo vật trong tháp, sau đó lấy ra một khối ngọc giản màu đỏ thẫm đưa cho Hàn Lập.

- Cái ngọc giản nếu có tác dụng với Hàn huynh thì không cần phục chế làm gì, cứ trực tiếp cầm lấy là được.

Nàng này vậy mà lại nhanh chóng nói ra như vậy.

- Nếu đạo hữu đã nói như vậy, nếu Hàn mỗ từ chối thì đúng là không phải.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, cũng không chối từ mà nhận lấy.

Băng Phách thấy vậy thì tự nhiên cười nói:

- Sự tình nơi này đã xong, chúng ta cùng nhau rời khỏi thôi chứ? Nếu vạn nhất tòa pháp trận bên ngoài bị người phá hủy thì việc đi ra lại gặp phải khó khăn lớn rồi.

Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút liền nói.

- Hàn huynh đợi một lát, những năm tiểu muội ở trong này đã có thể không chế một bộ phận cấm chế của Thiên Đỉnh Cung. Để ta đi kích phát một số cấm chế của Thiên Đỉnh Cung để lấy đi một số vật tốt. Như vậy, đợi khi tụ hợp cùng Huyết Phách thì tiểu muội có thể khiến cho Thiên Đỉnh Cung đóng lại bất cứ lúc nào, có thể dễ dàng đem chúng ta truyền tống ra ngoài.

Băng Phách mỉm cười trả lời.

- Ý kiến đó rất hay, đạo hữu hãy làm đi.

Hàn Lập tự nhiên không phản đối mà nhẹ nhàng gật đầu.

Vì vậy hai người liền cùng độn quang mà bay ra ngoài đại điện.

Sau thời gian một bữa cơm, thân ảnh hai người đã xuất hiện trước tòa Truyền Tống Trận.

Một tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, điểm một cái vào hư không. Theo đó, pháp trận liên vang lên tiếng ông ông cùng linh quang màu tím.

Hai người đi vào pháp trận, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy.

Bên ngoài tấm bia lớn to như ngọn núi, ba đạo nhân ảnh đang tụ tập trước mấy đoàn ngân văn cực lớn, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng, không ai nói gì.

Không ngờ lại đúng là đám ba người Tiêu Minh.

Ba gã Đại Thừa của đại lục Huyết Thiên này sau khi trải qua một phen gian khổ bên ngoài rốt cục cũng xông vào được không gian này.

- Đạo hữu Thanh Bình, ngươi có chắc chắn đây chính là cửa vào? Sẽ không phải là nhầm rồi chứ? Nếu không tại sao chúng ta đã thử đủ mọi phương pháp mà vẫn không cách nào mở ra được vậy?

Tiêu Minh trầm giọng hỏi Thanh Bình đạo nhân.

- Chắc chắn không thể sai được. Chỉ là phương pháp tiến vào dường như đã bị người nào động tay chân khiến pháp quyết trước kia mất đi hơn nửa hiệu lực. Mà bần đạo cũng hiểu một chút Ngân Khoa Văn nhưng cũng chưa thực sự tinh thong. Như vậy đi, bần đạo sẽ thử thêm một lần, nếu vẫn không được thì chúng ta sẽ dùng lực phá vỡ. Tuy rằng như vậy có thể xúc động những cấm chế khác nhưng cũng không thể nghĩ nhiều như vậy được.

Sắc mặt Thanh Bình đạo nhân sau khi thoáng hiện vẻ do dự thì cắn răng nói.

- Được, đạo hữu cứ làm hết sức đi, nếu thật sự không được thì chúng ta cùng liên thủ phá vỡ cửa mà vào.

Sau khi Tiêu Minh suy nghĩ một chút thì cũng nhẹ gật đầu.

Vạn Hoa phu nhân đối với việc nãy dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Vì vậy, sau khi Thanh Bình đạo nhân hít một hơi thật sâu thì khẽ động mười ngón tay, nhanh chóng vận khởi từng đạo pháp quyết, đồng thời lầm bẩm trong miệng những chú ngữ tối nghĩa.

Trước mặt, bốn miếng ngân văn trên tấm bia lớn bắt đầu nổi lên ánh sáng sáng ngời. Theo âm thanh chú ngữ mà chậm dãi chuyển động theo một quỹ tích quỷ dị, dường như từng chút từng chút quyện lại với nhau.

- Mở.

Sau thời gian uống cạn một chén tả, Thanh Bình đạo nhân bỗng quát khẽ một tiếng, một ngón tay xông tới điểm lên một điểm trên tấm bia đá.

Bốn miếng ngân văn sau khi mơ hồ một chút thì bỗng nhiên nhanh chóng tụ lại một chỗ mà biến thành một đoàn ngân quang cực kỳ lớn.

Theo từng đạo chú ngữ phát ra dồn dập, ánh sáng màu bạc càng chuyền động nhanh hơn.

Nhưng sau công phu mấy hơi thở liền vang lên một tiếng bạo liệt, đoàn ánh sáng màu bạc phát ra một tiếng vỡ vụn mà mở ra, một lần nữa biến thành bồn đoàn ngân văn nhỏ mà trở về vji trí cũ.

Dường như một phen thi pháp vừa rồi chỉ là tốn công vô ích.

Ba người thấy vậy thì sắc mặt đều trở nên có chút khó coi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play