Ghi chú:
*Diện bích: Hình phạt úp mặt vào tường. Trong phật giáo, các vị sự thường tự phạt mình hình phạt này để ăn năn hối lỗi khi phạm phải giới kị.
"Ai mà biết được, có lẽ hắn đã vạch mưu từ sớm, xác định sẵn một tọa độ chuẩn xác ngay trong những giới diện đã bị mất liên hệ. Mà cũng có thể điều gì đó đã bất ngờ sảy ra rồi vô tình đưa hắn đến đó.
Nhưng năm xưa tên phản đồ này mang theo nhiều bảo vật đến vậy mà vẫn có thể dễ dàng đào thoát khỏi Cửu Nguyên Quan của chúng ta, chắc hẳn là sau lưng hắn còn có người khác tiếp tay xúi dục. Nếu không, cho dù hắn có can đảm hơn đi nữa thì cũng chẳng dám phản bội."
Hình như tên đạo sỹ sực nghĩ ra điều gì đó, một tay hắn vân vê cằm, vừa trầm ngâm vừa nói.
"Cũng dễ đoán thôi. Hơn phân nửa người đứng giật dây phía sau chính là mấy tên đã tự động ra tay ngăn cản mấy người đi cùng với sư tổ." Thiều phụ cười lạnh.
Đạo sỹ mặt đen gật đầu, cũng cho sự việc hẳn phải là như vậy.
"Thôi được, chuyện này sẽ do sư tổ định liệu, không phải ta và ngươi có thể nhúng tay vào. Nhưng ta thật tò mò, nếu có biện pháp đưa người đến giới diện đã mất tích đó thì người nào sẽ được phái đi đây. Cách sư điệt, hình như ngươi rất háo hức với chuyện này." Người thiếu phụ mặc áo tím khẽ cười rồi hỏi.
"Sư thúc thật biết trêu đùa! Vớ tu vi của sư điệt sao có thể đảm đương nổi trọng trách đó. Với cả các sư huynh đệ khác không rành thời thế cũng chắc chắn sẽ không hoàn thành được. Trước kia tu vi của tên phản đồ này đã không thấp, trong đám đệ tử ngang hàng thì hắn chính là kẻ đứng đầu. Tuy lúc này tưởng như tính mệnh của hắn khó bảo toàn nơi hạ giới nhưng chưa hẳn đó không phải là cái bẫy do hắn cố tình sắp ra. Mà có thật là hắn bị một ai đó trấn áp ở hạ giới thì đây cũng chẳng phải tin tức tốt lành gì. Điều này có nghĩa là kẻ đó có thực lực vô cùng khủng khiếp, nếu các đệ tử bình thường có cơ trí hay tu vi không đủ mà đi xuống, chỉ e sẽ không đủ sức chấn nhiếp kẻ này để hoàn thành công việc." Gã đạo sỹ liên tục khuơ tay.
"Ô, theo như ngươi nói, vậy chỉ có thể chọn ra một tên đệ tử thường xuyên qua loại với bên ngoài. Như vậy có Chúc và Ngô sư điệt là người khá nổi bật, hẳn hai người này sẽ được cử đi rồi." Thiếu phụ áo tím cười mà như không.
"Chúc sư huynh, Ngô sư đệ, một thì trầm ổn bình tĩnh, một thì tâm cơ mưu trí, quả là một lựa chọn không tệ. Nhưng so với một người khác thì vẫn thua kém một ít." Ánh mắt tên đạo sỹ chợt lóe, giọng điệu mang theo hơi hướng khác thường.
"Kẻ khác, ngươi nói đến..." Thiếu phụ nghe vậy liền ngẩn mặt.
"Có lẽ sư thúc không biết, Ma sư huynh đã mãn hạn trở ra." Đạo sỹ mặt đen thong thả đáp.
"Cái gì, thằng nhỏ Mã Lương đó đã kết thúc hình phạt rồi sao? Sao đến cả một chút tin tức ta cũng không nghe được?" Thiếu phụ nghe vậy xong, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất.
"Mấy hôm trước sư điệt gặp được một tên đệ tử ở trong quan mới nghe được tin tức. Mà kỳ thực, số người biết cũng chẳng có là bao. Với tu vi và thủ đoạn của Ma sư huynh thì khả năng rất lớn là y sẽ bị các sư bá giao cho trọng trách lần này." Đạo sỹ tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Hừ, cũng chưa chắc. Tuy thực lực của Mã Lương không tệ nhưng tâm tính lại rất quá khích. Lần đó, nó muốn luyện chế một món bảo vật mà đã lấy máu của hơn triệu sinh linh tại một khu vực nhỏ ở hạ giới để cúng tế, điều này khiến cho bản quan vướng phải không biết là bao phiền toái. Nếu sư tổ ngươi không quý tài năng bẩm sinh của hắn hơn người, lại đã từng lập được nhiều công lớn thì một vạn năm diện bích* nhất định là vẫn chưa đủ. Nếu cứ cho hắn can dự vào việc ở mấy giới diện đã mất tích đó, chẳng biết có phải dính thêm mầm mống tai họa nào nữa không đây." Thiếu phụ mặc áo tím nói với giọng lạnh lẽo.
"Sư thúc nói thật có lý. Nhưng sư thúc chớ quyên, chính sư tổ rất xem trọng món đồ trong tay gã phản đồ, nó cực kỳ trọng yếu đối với chúng ta. Vì để thu lại vật đó, e rằng các sư bá cũng sẽ đồng ý cho hắn xuống hạ giới để bắt phản đồ." Đạo sỹ mặt đen cười ha ha.
"Với tính cách của lão tổ, việc này rất có thể sảy ra. Nếu thực sự Mã Lương bị phái xuống hạ giới, kể cả khi tu vi hay pháp lực đều bị áp chế nhưng với thủ đoạn của hắn, việc thu lại vật kia hẳn là chuyện có thể nắm chắc. Bỏ đi, việc này có thế nào nhưng không đến lượt ta vào ngươi chen vào. Ngươi giỏi lắm chỉ là tên đệ tử chạy việc nho nhỏ, còn ta cũng là một cung chủ trên danh nghĩa mà thôi. Hơn nữa phái ai xuống hạ giới thì phải đích thân sư tổ chỉ định mới được. Ai mà biết trước được lúc đó có gì khác thường sẽ diễn ra chứ. Nhưng nếu ngươi thực sự có thể tìm ra giới diện chuẩn xác của tên phản đồ kia, nhớ đừng quên báo trước cho ta một tiếng." Thiếu phụ khoác áo tím suy tư một lúc rồi nói.
"Vâng, sư điệt sẽ cố làm hết sức." Đạo sỹ mặt đen cung kính vâng lời.
"Còn chuyện về hắn sao? Không cần nói, ta phải nghỉ ngơi đây." Thiếu phụ từ chối nói tiếp.
"Mục đích sư điệt đến hôm nay chỉ có vậy, cũng không có sự việc nào khác. Sư điệt xin rời gót trước." Đạo sỹ có khuôn mặt ngăm đen nghe vậy liền nhấc mông khỏi ghế, lục tục chào hỏi rồi rời đi.
Người thiếu phụ chỉ gật đầu, hoàn toàn không có ý định nói thêm lời nào nữa.
Còn gã đạo sỹ sau khi chào hỏi xong, liền xoay người đi ra khỏi cánh cửa.
Hai chân vừa bước ra, không gian hơi dao động, toàn thân người này chợt biến mất trong nháy mắt.
Ngay sau đó, gã đạo sỹ chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời, thì ra mình đã lại đứng trên bãi cỏ lúc trước. Lúc này hoa lá bốn phía vẫn xanh rờn như cũ, những ở đây chỉ có mỗi mình hắn, còn thiếu phụ chủ nhân của cung điện kia thì hoàn toàn chẳng thấy đâu.
Gã đạo sỹ mặt đen nhìn lại phía sau một lần, sau đó không do dự quay về theo con đường cũ băng qua khoảnh sân khi nãy.
Khoảng một tuần trà sau, trước của cung điện Kim Hàn chợt có tiếng rồng ngâm vang tận trời. Một con giao long bằng băng màu lam lao vút lên không, biến mất phía sau muôn trùng dải núi sau vài lượt chớp động.
Cùng lúc đó, ở một nơi bí mật trong cung điện, thiếu phụ mặc áo tím vẫn ung dung ngồi dựa ghế. Một lúc thật lâu sau ả mới cười lạnh, miệng lẩm bẩm:
"Giới diện mất tích, Mã Lương, ha ha, như vậy cũng hay..."
Giọng nói của ả vang đến đó rồi nhỏ dần, chẳng còn nghe thấy nữa. Ngoài thân thể của ả chợt lóe sáng, sau đó liền mờ đi rồi biến mất.
-
Trong một cấm địa trên định ngọn núi Phục Linh tại Linh giới.
Lão già mặc áo trắng, Hàn Lập, Mạc giản ly cùng với hai gã Huyết Nhiên đang đứng ngay trước một cái pháp trận thật lớn.
Cái trận pháp này rộng chừng một mẫu, khắp nơi được khảm những văn từ cả vàng lẫn bạc. Chẳng những vậy, ở mỗi góc của nó còn được sắp đặt thêm rất nhiều linh thạch loại cực phẩm, ước đoán sơ qua phải đến hơn trăm khối.
Mà ở chỗ xa hơn, tám tên tu sỹ của Linh tộc có Hợp Thể Kỳ đầu bóng láng đang cung kính đứng.
Đam người Hàn Lập dùng ánh mắt, liên tục âm thầm quan sát pháp trận trước mặt. Chỉ cói mỗi lão già áo trắng ngẩng cổ nhìn trời, tay dơ cao một cái pháp khí giống như trận bàn, tay còn lại bấm quyết không ngừng, giống như đang tính tính toán toán điều gì đó.
"Thời gian đã đến rồi. Lúc này vừa đúng là lúc thích hợp để xuất phát." Sắc mặt của lão già hơi động, ngón tay đang bấn quyết liền dừng lại.
"Tốt, bọn Mạc mỗ sẽ không khách sáo." Mạc Giản Ly nghe vậy, thân hình rung lên, mau chóng bước vào trong pháp trận.
Hàn Lập mỉm cười, cũng đi theo sau.
Lão già liếc mắt nhìn hai người thật kỹ, sau đó nói với giọng điệu dặn dò:
"Chỉ cần các vị sự xếp đặt tọa độ truyền tống quay trở lại cho thật tốt, đến lúc muốn quay về thì cức việc bóp vỡ Tu La Tâm là sẽ được tự truyền về Linh giới. Nhưng lão phu cần phải nhắc nhở rõ, các vị tuyệt đối không được đợi cho năng lượng của vật đó tiêu hao sạch sẽ. Nếu không có năng lượng của Tu La Tâm, rất có khả năng các vị sẽ bị lưu lại trong Tiểu Tu La giới vĩnh viễn."
"Đa tạ Linh huynh đã nhắc nhở, Mạc mỗ sẽ cẩn thận." Mạc Giản Ly vẫn đứng giữa pháp trận, sắc mặt hơi động, sau đó mỉm cười trả lời.
Còn Hàn Lập vẫn giữ vẻ mặt như thường, chỉ hơi chắp tay với lão già thay lời cảm ơn.
Huyết Nhiên cười ha ha thật to, sau đó dẫn theo Hắc Lân đi vào bên trong. Ngay khi vừa tiến vào trong, hắn quay đầu nhìn lão già:
"Linh đạo hữu, việc ngươi muốn có Quang Âm Ti thì cứ giao cho huynh đệ ta kiếm. Nhưng lúc chúng ta lấy được nó rồi trở về, chắc đạo hữu sẽ không đột nhiên đổi ý chứ?"
"Huyết huynh cứ việc yên tâm, Quang Âm Ti cực kỳ quan trọng đối với Linh mỗ, sao có thể tự tiện thay đổi ước định được." Lão già áo trắng nghe vậy những chửng túc giận chút nào, ngược lại còn khẳng khái đáp lời.
"Có câu nói này của đạo hữu là đủ rồi." Huyết Nhiên tỏ vẻ hài lòng, đôi vai nhoáng lên, liền xuất hiện ngay bên cạnh Hàn Lập cùng với Mạc Giản Ly.
Lão già áo trắng thấy vậy liền không chần chừ. Trận bàn trên tay được giương lên, bắn ra một vệt sáng lướt đến, nhập thẳng vào bên trong trận pháp.
Cái pháp trận to lớn nổi lên những âm thanh ầm ù, cuốn ra từng mảng mây sáng màu vang pha lẫn bạc. Đồng thời theo những khối tinh thạch còn tràn đến vô số ký hiệu sáng lấp lánh.
Một tiếng nổ vang!
Thân hình của mấy người Hàn Lập liền biến mất ngay giữa pháp trận.
Lão già áo trắng nhìn không chớp mắt vào trung tâm tòa trận pháp, đến khi thấy mọi người thật sự biến mất mới nhẹ nhõm thở dài. Tiếp đó lão hơi lo nghĩ điều gì, liền xoay người nhìn về phía tám gã Linh tộc rồi sai bảo:
"Các ngươi hãy nghe cho thật kỹ, từ giờ trở đi phải thay phiên nhau canh giữ cái trận pháp này, chỉ cần một chút biến đổi khác thường là liền phải thông báo cho ta."
"Vâng, thưa Linh Vương đại nhân!" Tám tên tu sỹ Hợp Thể Kỳ của Linh tộc đồng thanh vâng lời.
Lão già áo trắng thấy vậy bèn gật đầu, tay áo run lên, toàn thân lóe sáng, lập tức hóa thành một dải cầu vòng trắng tinh vạch ngang nền trời.
Tám tên Linh tộc thương lượng với nhau một lúc, sau đó sáu người liền rời đi, chỉ còn lại một gã có tu vi Hợp Thể Kỳ và một tên Linh tộc ở lại.
Hai người này liền ngồi khoanh chân chễm chệ, hai mắt hơi khép. Cả hai đều phóng cỗ thần niệm khổng lồ bao trùm lấy toàn bộ pháp trận.
Nếu lúc này, chỉ cần một chút động tĩnh cực nhỏ sảy ra sẽ tuyệt đối không thể dấu diếm bọn họ được.
Mà sau khi hai gã Thanh Linh này nhắm mắt, hơi thở của bọn họ kéo chậm đi, dần dần tiến vào trạng thái nhập định.
-
Hàn Lập lắc lắc cổ, một lúc sau mới thấy đầu óc mình tỉnh táo trởi lại.
Thứ cảm giác choáng váng do bị truyền tống này phải rất lâu rồi hắn chưa từng gặp qua.
Tất nhiên bởi vì lần truyền tống này là truyền tống vượt giới, cho hắn có thực lực cực mạnh đi nữa thì cũng chẳng thể tránh được những điều vừa rồi.
Sau khi khôi phục lại tỉnh táo, hắn ngoảnh đầu nhìn khắp về bốn hướng.
Chỉ thấy khắp nơi là một mảng cây cối có thân thân màu trắng. Phía dưới sát mặt đất là các loại cây bụi thấp bé, cỏ dại đương đan kín lấy nhau. Có điều cành lá của chúng đều đang héo vàng khô úa. Cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta cảm thấy tiêu điều thê lương.
Chẳng những vậy, bóng dáng của những người Mạc Giản Ly cùng với mấy tên Huyết Nhiên đều biến đâu mất.
Sắc mặt của Hàn Lập vẫn lặng băng.
Với tình huống như thế này, hắn đã cùng với Mạc Giản Ly lường đến từ trước. Vì vậy cả hai đã chuẩn bị trước vài thứ.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cuối cùng sắc mặt hơi thay đổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play