Một khi đã hiểu được cái chết của hai người, Hàn Lập chỉ có thể chúc vị sư huynh này đường xuống hoàng tuyền thuận lợi, sớm ngày đầu thai, rồi không khách khí lục tìm trên người hai người này.
 
Dù sao thì cũng đã chết, hai túi trữ vật kia, Hàn Lập tự nhiên thu lấy.
 
Một lần tìm qua, cũng không thấy gì!
 
Thần sắc bắt đầu ngưng trọng, lại cẩn thận tra xét lần nữa, vẫn không có gì!
 
Hàn Lập chợt thấy lạnh cả người, căng thẳng hẳn lên, tim bắt đầu đập thình thịch.
 
Nơi này còn có người thứ tư tồn tại, chính là người đã lấy đi túi trữ vật! Tuy nhiên người này tám chín phần mười, đã sớm rời khỏi nơi đây, nhưng cũng không thể cam đoan là ở phụ cận quan sát, lấy hai thi thể này làm mồi dụ, đang tìm sơ hở của hắn.
 
Đối diện là vách núi, trên đó có một vùng cỏ mọc cao, rất tốt để người ta che dấu hành tích, mà Hàn Lập vừa lúc đối mặt với đám cỏ này, [đang ngồi xổm bên cạnh thi thể. Cái này càng làm cho hắn bất an! Có lẽ người nọ đang tránh ở sau lưng mình.
 
Hàn Lập thân hình không chuyển động, vẫn bảo trì tư thế như cũ, từ sau nhìn lại, tựa hồ vẫn chuyên tâm với hai thi thể trước mặt.
 
Nhưng trên thực tế, hắn đã vận dụng mười hai phần tinh thần, lặng lẽ lấy ra pháp khí cùng phù lục, thần niệm cũng vô thanh vô tức mở ra, ý đồ tìm ra người tập kích có thể tồn tại.
 
Kết quả của việc dùng thần niệm tìm kiếm, không làm cho Hàn Lập ngoài ý muốn, tất cả ở phụ cận đều bình thường, không có linh khí dị thường dao động.
 
Cái này cũng không có gì kỳ quái, chính là nếu thực có người trốn ở chung quanh, khẳng định cũng dùng "Liễm tức thuật" thu liễm pháp lực của bản thân, tự nhiên tìm không ra. Mà dụng ý của Hàn Lập khi dùng thần niệm tìm tòi, chính là để đả thảo kinh xà mà thôi!
 
Tối thiểu, đối thủ tồn tại trong tưởng tượng, không dám coi thường vọng động.
 
Mà kết quả cũng đúng như hắn dự tính, hoặc là hắn tự mình dọa mình, căn bản là không có ai ở nơi này; hoặc là người ấn nấp không có cơ hội, vẫn thu liễm khí tức, không định ra tay.
 
Một lúc sau, Hàn Lập đứng lên, xoay người hướng tới bãi cỏ, sau khi dùng mắt lạnh lùng dò xét nhiều lần, tiếp theo không nói một lời mà đột nhiên vọt đi, chỉ cất thân mấy lần, đã biến thành một điểm đen, dần dần rời xa.
 
Khi thân ảnh của Hàn Lập hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung, trong bui cỏ vốn vô cùng an tĩnh, một thanh âm xột xoạt đột nhiên vang lên! Tiếp theo một bóng người mảnh dẻ đi ra, là một cô gái áo trắng phiêu phiêu.
 
Nữ tử này nhìn như còn trẻ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tướng mạo thanh thuần, vẻ mặt trong sáng đáng yêu. Tại nơi sinh sát này, lại xuất hiện một cô gái như vậy! Thật sự là khó có thể tin được.
 
Theo phục sức xem ra, cô gái này là môn hạ của Yểm nguyệt tông!
 
Cô gái nhìn về phía Hàn Lập biến mất, hé miệng cười, lẩm bẩm như một ông già nói:
 
"Sự can đảm, tâm trí, coi như cũng được, chính là pháp lực kém một chút, tư chất xem ra cũng là vấn đề lớn, không có bao nhiêu tiềm lực. Nếu có thể còn sống rời khỏi đây, cũng có thể xem là có tài!"
 
"Chẳng qua, xem thân pháp khi hắn chạy trốn, tựa hồ là khinh công của thế tục, nhưng cũng không tệ, thật đúng là thú vị!" Cô gái rờ rờ cằm, trong ánh mắt, lộ ra vẻ hứng thú.
 
Nếu Hàn Lập nghe được những lời này, chỉ có thể cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
 
Đối phương nói rất khẳng định, chỉ vài lời đã đem hết những chỗ tốt xấu của hắn nói hết ra, tựa hồ so với bản thân hắn còn muốn rõ hơn.
 
"Trước tiên cứ buông tha ngươi một lần, ta có chính sự phải đi làm! Chẳng qua lần sau gặp mặt, tiểu tử kia! Ngươi cũng không thể dể dàng đi như vậy được đâu" Cô gái nheo nheo cái mũi của mình, có chút không buông tha nói.
 
Tựa hồ Hàn Lập hắn đã trở thành một món đồ chơi mới trên tay của người ta, đối với nàng có sức hấp dẫn lớn, cũng không muốn bỏ đi.
 
Cuối cùng, cô gái tặc lưỡi, đưa tay lấy ra tấm phù lục, vung tay lên, cả người chìm trong một màn lục quang chói mắt, biến mất không thấy nữa.
 
Nếu có người ở đây thấy cảnh này, chỉ sợ lập tức đau lòng mà mắng to đây là nữ bại gia, có thê đem "Mộc độn thuật" phù lục khó thấy trong tu tiên giới, mà tùy ý sử dụng như vậy.
 
Đây chính là phù lục trung cấp bậc thấp!
 
Phải biết rằng, người bình thường có Mộc độn phù này, còn không lo lấy làm bảo vật gia truyền, vào lúc sinh tử mới có thể dùng, nó chính là lợi khí chạy trốn tốt nhất.
 
Tất cả điều này, Hàn Lập không biết, đương nhiên sẽ không quan tâm. Càng không biết, có một nữ tử như vậy đã để ý đến hắn. Bản thân hắn chỉ thấy thoải mái thoát khỏi khốn cảnh, đã là may mắn lắm rồi.
 
Mặc kệ nơi đây có người ẩn nấp hay không, Hàn Lập cũng không định tìm hiểu, dù sao càng gần vùng trung tâm, địch nhân cũng càng ngày càng nhiều. Kiểu như dùng xảo kế mai phục, việc tập kích người khác, trở nên như cơm bữa, thường xuyên phát sinh.
 
Bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, phải né tránh tất cả tranh đấu không cần thiết, đây mới là tiêu chuẩn của Hàn Lập trước khi hành động.
 
Càng huống chi, Hàn Lập trên hai thi thể kia cũng không phải là không thu hoạch được cái gì.
 
Nghĩ như vậy, Hàn Lập đưa tay ra, một sợi ti tuyến trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, cái này chính là lúc hắn gần đi, thuận tay lấy được!
 
Hàn Lập rót chút pháp lực vào, ti tuyến này càng ngày càng duỗi dần ra, cuối cùng trở thành một sợi dây dài hơn mười trượng, Hàn Lập tùy tâm khu động múa may ti tuyến chốc lát, lập tức cảm giác được sự diệu dụng của vật này!
 
Vật này sử dụng, thật sự là vũ khí ám toán rất tốt.
 
Bằng đặc tính tự ẩn hình của nó, cùng tính chất mười phần co dãn lại vô cùng sắc bén, Hàn Lập tự tin có thể lấy đầu cảu địch nhân mà đối phương không kịp cảm thấy gì.
 
Thật không hiểu, ti tuyến này rốt cuộc dùng vật gì mà luyện chế thành, nếu là chiều dài có thể dài hơn nữa, có thể nói là vô cùng diệu dụng!
 
Hàn Lập hứng chí khu sử ti tuyến này đen mười cây đại thụ ở phụ cận, tất cả đều cắt làm đôi, không tốn chút sức. Điều này làm cho hắn hoan hỉ không thôi, so với tưởng tượng còn muốn tốt hơn nhiều.
 
Hàn Lập không biết, nhưng vào lúc này, trên một bãi cỏ cách trung tâm cấm địa không xa, hai nóm đệ tử Hóa đao ổ cùng Thanh Hư môn đụng độ nhau, đang chém giết không thể tách ra được.
 
Bởi vì mỗi bên đều có năm sáu người, thực lực cũng tương đương nhau, kỳ phùng địch thủ.
 
Đây là lần đầu tiên tử đấu tại huyết sắc thí luyện lần này mang tính chất quần đấu, chính là bên nào cũng muốn tiến vào trung tâm cấm địa trước để hái linh dược. Nếu có thể đem đối thủ bên cạnh tiêu diệt tại đây, đương nhiên càng muốn thừa dịp mà thực hiện!
 
Kết quả cuối cùng, nhóm đạo sĩ Thanh Hư môn cao hơn một bậc, sau khi đánh chết đại bộ phận đối thủ, đã xông vào khu trung tâm trước.
 
Tại nơi đây không chỉ có các loại kỳ hoa dị quả thiên địa linh vật, nhưng lại có một số yêu thú bậc một thực lực cường đại bảo hộ, có thể ganh đua cao thấp với đệ tử đỉnh cao Trúc Cơ kỳ.
 
Mỗi lần đánh chết yêu thú, đem thuốc đi, chỉ cần nơi đây lại sinh ra linh dược, yêu thú kia cũng sẽ khó hiểu mà xuất hiện, tuy nhiên không nhất định là cùng loại. Cao nhân các phái đối với việc này cũng rất khó hiểu
 
Hơn nữa, đệ tử các phái hằng năm đến đây chỉ có thể ở bên rìa khu trung tâm mà thu thập linh dược, mà không dám đi vào bên trong, sẽ bị một số cấm chế vây khốn hoặc giết chết. Hơn nữa yêu thú bên trong cũng càng thêm khó chơi. Bằng tiểu tốt như bọn họ không có khả năng đánh lui, bởi vậy chỉ có thể ở bên ngoài rìa!
 
Mặc kệ đệ tử Thanh Hư môn tiên hạ thủ vi cường, đã chắc gì hái được linh dược?
 
Hàn Lập lúc này, lại gặp nguy cơ lớn nhất trong chuyến đi vào cấm địa, tại một ngã đường đã bị một gã Cự kiếm môn cùng một gã Thiên khuyết bảo, trước sau chận lối.
 
Đại hán Cự kiếm môn này, Hàn Lập rất quen thuộc, đúng là tên râu quai nón đã trừng mắt với hắn, hiện tại hắn đang nhe răng cười nhìn Hàn Lập, bộ dáng muốn báo thù tuyết hận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play