Bắc bộ Kiến châu, có mười mấy người áo vàng cao thấp khác nhau đứng trên hoang sơn nào đó tại biên giới giữa Việt quốc và Nguyên Vũ quốc, quần áo bọn họ đón gió phiêu động, tuổi tác hoàn toàn không giống nhau. Phần lớn tóc đã hoa râm, có nếp nhăn trên mặt, đã đến tuổi tri thiên mệnh, số ít khác da dẻ mềm mại, môi hồng răng trắng, tính cách trẻ con vẫn chưa dứt, nhưng tất cả đều im lặng không nói gì, đang đứng xếp hàng một cách trật tự.
 
Đứng đầu tiên chính là một vị lão giả không giận mà uy, hai tay đặt sau lưng, thản nhiên nhìn bầu trời không nhúc nhích, hiện tại xuất thần. Phía sau lão có bốn nam, một nữ, thần thái kính cẩn, lễ phép mà trong đó có một người chính là vị Vương sư thúc đã dẫn Hàn Lập nhập môn, giờ phút này vẻ mặt hắn cũng trịnh trọng.
 
Phía sau năm người đó là hai hàng đệ tử áo vàng đứng thẳng chỉnh tề, những người này vẻ mặt khác nhau, có vẻ mặt khẩn trương, cục súc bất an, có vẻ mặt bất cần, nhìn trái trông phải, còn có vẻ mặt mỉm cười không nói, không lộ cảm giác.
 
Mà ở một góc của hàng cuối cùng có một người bộ mặt ngăm đen, là một thanh niên tướng mạo bình thường, mặt mày cúi xuống, thủy chung chỉ nhìn thấy mũi chân của mình, ánh mắt không dám liếc ngang liếc dọc, tựa hồ rất là xấu hổ.
 
Nhưng không một ai biết, người này xem ra giống như một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, nhưng trong lòng chứa một bụng oán khí không thôi.
 
Thanh niên này không phải người ngoài, đúng là Hàn Lập, mà một hàng người áo vàng này chính là chúng đệ tử Hoàng Phong cốc tham gia "Huyết sắc thí luyện".
 
Cuối cùng Hàn Lập đã gia nhập chuyến đi chịu chết này, hơn nữa lại sau khi có hai viên Trúc Cơ đan, không thể không nói là một việc buồn cười và bất đắc dĩ.
 
Trước đó hơn một tháng, sau khi Hàn Lập từ Ngô Phong biết được phương pháp phục dùng Trúc Cơ đan thì bị đả kích không nhẹ.
 
Thì ra sau khi ăn Trúc Cơ đan, người muốn tiến hành lên Trúc Cơ phải bế quan ba tháng, đem dược lực chuyển hóa hết mới có thể xuất quan, nếu không dược lực đại tán, công hiệu sẽ giảm bớt rất nhiều. Cho nên Trúc Cơ có thành công hay không, tối thiểu cũng phải vài tháng sau mới biết được.
 
Với thời gian dài như vậy, đối với Hàn Lập mà nói, thật sự rất không ổn.
 
Ý tưởng ban đầu của hắn khi tìm được hai viên Trúc Cơ đan này chính là trước tiên ăn vào hai viên đan dược này, xem xem có tiến lên Trúc Cơ thành công hay không, rồi mới quyết định nên hay không nên tham gia thí luyện. Nếu may mắn có khả năng thàng công, vậy thì địa phương cấm địa nguy hiểm như vậy, hắn khẳng định sẽ không đi, dù sao xác suất sinh tồn chỉ là một phần tư thật sự rất dọa người.
 
Nếu sau khi ăn vào, không có hiệu quả, vậy tất phải đi đến cấm địa. Một viên, hai viên Trúc Cơ đan không được, hắn sẽ luyện ra ba viên, bốn viên, thậm chí nhiều hơn, hắn tin tưởng rằng tư chất tuy rất kém nhưng sau khi phục dùng nhiều Trúc Cơ đan, là có thể tiến nhập Trúc Cơ kỳ.
 
Nhưng hạn chế sau khi uống thuốc phải bế quan ba tháng đã làm cho kế hoạch của Hàn Lập rối loạn, làm hắn gặp phải cục diện khó xử, không thể đạt được cả hai mục đích.
 
Hôm nay hoặc là ăn vào Trúc Cơ đan, hoàn toàn không đi cấm địa; hoặc là đem Trúc Cơ đan tạm thời thu hồi, đợi Huyết sắc thí luyện qua đi rồi phục dùng thêm. Không có chuyện tốt đẹp cả đôi đường.
 
Trải qua gần nửa tháng suy nghĩ, cân nhắc, Hàn Lập nhận ra rằng bằng vào tư chất kém cỏi như vậy của hắn, cho dù liên tiếp ăn vào hai viên Trúc Cơ đang, hy vọng thành công tiến lên Trúc Cơ kỳ thực sự xa vời, Huyết sắc thí luyện quyết không thể bỏ qua.
 
Kỳ thật Hàn Lập cũng không phải không nghĩ tới sẽ tham gia Huyết sắc thí luyện sau năm năm nữa, khi đó cho dù hắn chưa đạt được Trúc Cơ kỳ, nhưng Trường Xuân công tuyệt đối luyện đến đỉnh tầng, như vậy năng lực tự bảo vệ sẽ tăng lên rất nhiều.
 
Nhưng ý tưởng này của Hàn Lập nảy ra không lâu thì thượng tầng Hoàng Phong cốc liền tuyên bố một đại sự làm rúng động cả tu tiên giới Việt quốc, làm cho ý niệm trong đầu này của hắn tan thành mây khói.
 
Nội dung chính là: cấm địa Huyết sắc thí luyện, sau năm năm tới sẽ tạm thời phong bế sáu mươi năm, trong thời kỳ đó cộng đồng bảy đại phái sẽ phái người giám sát, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào hái thảo dược.
 
Phương pháp tạm thời ngăn cách cấm địa này thực không phải là việc ngạc nhiên, cơ hồ cách ba, bốn trăm năm, bảy đại phái đều làm như vậy một thời gian.
 
Bởi vì việc mở ra cấm địa thường xuyên, sẽ làm cho phần lớn linh khí bên trong tiêu hao, tốc độ sinh trưởng cùng sinh ra của linh dược đều trở nên chậm lại. Hành động tạm thời phong bế này, sẽ thay đổi mật độ linh khí, làm khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường thêm lần nữa.
 
Nhưng cho dù bảy đại phái thực hiện biện pháp này thì linh dược trong cấm địa vẫn thưa thớt dần theo từng năm, làm cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn, đặc biệt là linh dược thành phẩm phù hợp với luyện đan, ít lại càng ít.
 
Dựa theo suy đoán của một vài người có cái nhìn sâu rộng của thất đại tiên phái, nếu muốn chân chính khôi phục bình thường số lượng linh dược bên trong cấm địa, phải đem thời gian phong bế kéo dài tới khoảng ngàn năm mới được. Mặt khác loại phong bế tạm thời này cũng chỉ trì hoãn thời gian khô kiệt cấm địa linh dược mà thôi, dù sao thì môi trường sống và sinh trưởng của linh dược không phải là sự việc một ngày, hai ngày.
 
Mặc dù loại đạo lý này cùng với tình hình thực tế trong cấm địa, làm ai cũng không thể phủ nhận tính chính xác, nhưng người cầm quyền bảy đại phái không thể hạ quyết định đau đớn như vậy.
 
Số lượng Trúc Cơ đan chính là liên quan mật thiết đến sự hưng vong của bảy đại phái bọn họ.
 
Nếu là trong năm mươi, sáu mươi năm khuyết thiếu một chút đan dược, bảy đại phái chính là tổn thất một chút bên ngoài, không có thương tích gân cốt. Nhưng nếu thực sự mấy trăm năm, hơn một ngàn năm thời gian không có Trúc Cơ đan, như vậy không cần nói chỉ có bảy đại phái, chỉ sợ cả tu tiên giới Việt quốc cũng gặp phải sinh tử tồn vong.
 
Dù sao một địa phương rốt cuộc không thể làm cho người tu tiên đạt Trúc Cơ, còn có thể giữ lại tu tiên giới sao chứ? Chỉ sợ đến lúc đó tu tiên gia tộc cùng các tán tu cũng ly khai Việt quốc, đi qua địa phương khác để sinh tồn. Thất đại phái đến lúc đó cũng sẽ không ngoại lệ.
 
Cho nên biết rõ hành động thường xuyên mở ra cấm địa là một việc ngu ngốc, sát kê thủ noãn (1), nhưng người của thất đại phái phải gắng hết sức làm.
 
Bọn họ chỉ hi vọng trước khi linh dược cấm địa chân chính mất đi, có khả năng tìm được một nơi khác xuất sản linh dược để thay thế.
 
Điều này làm các lão quái vật Kết Đan kỳ, thậm chí Nguyên Anh kỳ trong mấy trăm năm gần đây, bắt đầu xuất ngoại đều đều một cách bất thường, chính là tìm một nơi khác sản sinh ra linh dược, hoặc tìm một lối thoát khác cho bổn môn, quyết không thể để cho bổn môn "đường đường" suy sụp đi xuống.
 
Hàn Lập đối mặt với sự tình trên, tự nhiên không thể biết rõ ràng, nhưng tin tức này vừa ra, Hàn Lập đánh chết cũng không dám đợi lần Huyết sắc thí luyện năm năm sau.
 
Cho dù là người đần độn cũng sẽ hiểu được việc mở ra cấm địa năm năm sau tuyệt đối cực độ huyết vũ tinh phong, các đại môn phái cũng sẽ xuất ra đệ tử tinh anh, trước khi phong bế, sẽ thu hoạch thêm linh dược, Hàn Lập gia nhập thí luyện như vậy, không phải tự tìm tử lộ sao chứ!
 
Tuy nhiên sau khi tin tức được công bố, lần tới cấm địa này đồng dạng khó khăn cũng sẽ tăng lên, chém giết thảm thiết hơn, nhưng mặc kệ nói thế nào thì nói cũng khẳng định so với lần tiếp theo cũng không bằng.
 
Cho nên năm mươi năm sau tham gia Huyết sắc thí luyện thêm lần nữa là một việc xuẩn ngốc, Hàn Lập cũng không nghĩ tới.
 
Quá tuổi tốt nhất đối với Trúc Cơ, cho dù về sau miễn cưỡng tiến vào Trúc Cơ cũng khẳng định sẽ không có khả năng tiến xa trên con đường tu tiên, đây cũng không phải là kết quả mà Hàn Lập muốn.
 
Hàn Lập chính là ôm loại tâm tính này, mà báo danh tham gia vào nhóm hái thảo dược cấm địa. Mà phụ trách báo danh chính là vị Vương sư thúc kia, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có chút hối hận.
 
Mà Vương sư thúc nhìn thấy Hàn Lập lại ngạc nhiên.
 
Một mặt lão vì một người mới như Hàn Lập tới tham gia Huyết sắc thí luyện, rất là kinh ngạc. Mặt khác vì tu vi Hàn Lập đột nhiên tăng mạnh, có chút không dám tin. Theo tư chất Hàn Lập , tại một khoảng thời gian ngắn nội công pháp tinh tiến như thế, từ tầng thứ chín tiến vào tầng thứ mười một, làm cho kẻ khác ngạc nhiên.
 
Nếu nói Hàn Lập là một đệ tử có thiên tư hơn người, cũng không có gì ngạc nhiên, công pháp tinh tiến nhanh hơn hắn cũng không phải không có, nhưng thân phận Hàn Lập là ngụy linh căn, chính mình tự thân thí nghiệm qua, sao tu luyện nhanh chóng như vây?
 
Theo ngụy linh căn mà nói, công pháp tầng thứ chính của Hàn Lập lúc mới nhập môn, cũng đã cao một cách thần kỳ.
 
Bình thường phải các trưởng bối truyền cho pháp lực, hoặc thường xuyên uống linh dược, hơn nữa cần cù khổ tu, mới có thành tựu này. Nhưng hiện tại Hàn Lập với công pháp tầng thứ mười một, đứng sờ sờ trước mặt lão, làm cho lão vô cùng kinh ngạc.
 
Vương sư thúc một khi trong lòng đã nghi hoặc, liền không khách khí đem Hàn Lập để qua một bên, lại thí nghiệm thuộc tính hắn một phen, kết quả là cùng với kết luận trước kia giống nhau, thực không có sinh ra linh căn biến dị.
 
Điều này làm cho Vương sư thúc càng suy nghĩ không ra.
 
(1) – sát kê thủ noãn: giết gà lấy trứng, ám chỉ một việc làm ngu xuẩn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play