Nam tử Hải Vương Tộc thấy cử động của Thạch Côn như vậy, trên mặt chợt loé sát khí, bàn tay hư không đánh ra một trảo, nhất thời lam quang chớp động, tam xoa kích phía sau lưng liền quỷ dị xuất hiện trong tay. Tiếp theo tiếng xé gió vang lên, từng đạo ngân bạch sắc điện hồ trên binh khí hiện lên, tản ra khí tức cực kỳ kinh người.
"Chậm đã!"
"Thạch huynh, dừng tay!"
Cơ hồ cùng một lúc nữ tử Hải Vương Tộc cùng Liễu Thuý Nhi đều cả kinh nói.
Tiếp theo trong tai nam tử Hải Vương Tộc lập tức vang lên tiếng trong trẻo của đồng bạn:
"Huynh trưởng, ngươi đã quên mục đích của chúng ta đến đây sao, hiện tại không phải là lúc tranh đấu, chúng ta còn có trách nhiệm trong người."
"Chỉ cần thả Cửu Mục Thánh Kình ra, ba người kia làm sao mà địch lại chúng ta."
Nam tử Hải Vương Tộc dừng lại một chút nhưng môi khẽ nhúc nhích truyền âm trở lại, bộ dáng không đặt ba người Thạch Côn vào trong mắt.
"Mặc dù ta có thể giao tiếp với Cửu Mục Thánh Kình nhưng hiện tại không phải là lúc thả nó ra, nếu không vạn nhất cho nó thường xuyên ra tay thì có khả năng sẽ làm nó tức giận. Dù sao huyết mạch vương tộc trên người tiểu muội cũng không nồng hậu, chỉ có thể dùng năng lượng cường hành giao tiếp với thánh kình mà thôi. Huống chi mặc dù bổn tộc có liên quan tới Giác Xi Tộc nhưng cũng không phải là trực tiếp đối địch với Thiên Vân mười ba tộc, không nhất định vì tộc kia mà phá huỷ đại sự của bổn tộc được."
Nữ tử Hải Vương Tộc nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Việc này..."
Nam tử Hải Vương Tộc nghe được lời này thì cũng có chút do dự không quyết.
Cùng lúc đó, trong tai Thạch Côn cũng vang lên tiếng truyền âm của Liễu Thuý Nhi:
"Thạch huynh, chúng ta vừa mới thoát khỏi truy kích của ám thú, pháp lực trên người cũng hao tổn không ít, hai người Hải Vương Tộc này cũng không phải là dạng tầm thường. Ngay cả hiện tại có Hàn huynh tương trợ thì cũng không có khả năng đánh thắng bọn họ mà không trả giá gì. Chúng ta đi chuyến này chủ yếu là vì bài trừ cấm chế ở cấm chế chi địa nọ, không nên gây thêm phiền phức không đáng có."
"Cho dù chúng ta không muốn động thủ thì cũng không thể tỏ ra yếu thế được."
Sắc mặt Thạch Côn âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói.
"Việc này yên tâm, việc này cứ để tiểu muội giao thiệp với đối phương một chút. Nếu hai bên thật sự bất thiện thì chúng ta sẽ động thủ. Hai người chúng ta liên thủ với Hàn đạo hữu thì hiển nhiên không cần sợ bọn họ."
Tiếp theo, nữ tử này lại hướng Hàn Lập truyền âm vài câu. Hàn Lập nghe xong, ánh mắt chớp động vài cái, chậm rãi gật gật đầu.
Vì thế, Liễu Thuý Nhi liền hướng về phía đối diện khẽ cười một tiếng, nói:
"Thiên Vân mười ba tộc chúng ta tựa hồ cũng không có xung đột gì với quý tộc, cho nên hai bên chúng ta cũng không cần phải ngươi sống ta chết làm gì cả. Ta xem hai vị đạo hữu cũng không nắm chắc có thể hạ sát thủ được với chúng ta. Nếu vậy thì không bằng xem như chưa từng nhìn thấy đối phương đi, chúng ta đều tự làm chuyện của mình, nhị vị thấy thế nào?"
"Tỷ tỷ nói rất đúng, hai huynh muội chúng ta cũng không phải là người của Giác Xi Tộc, hiển nhiên không cần phải vừa gặp mặt là đánh. Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy thì hai huynh muội ta xin cáo từ trước."
Nữ tử Hải Vương Tộc vừa nghe Liễu Thuý Nhi nói xong thì trên mặt tươi cười, miệng đầy đồng ý nói.
Tiếp theo, nàng nháy mắt với nam tử Hải Vương Tộc một cái, bạch khí dưới người đột nhiên nổi lên cuốn nam tử vào trong. Nam tử Hải Vương Tộc sau khi hơi chần chừ một lát thì vẫn không phản đối, vì vậy bạch khí dưới thân hai người đồng thời liên kết lại, hoá thành một đoàn bạch quang phá không bay đi, chỉ vài lần chớp động thì đã đi rất xa, cuối cùng cũng biến mất ở cuối chân trời.
Hàn Lập đứng bất động tại chỗ, mắt nhìn về phương hướng đối phương vừa biến mất, lơ đãng nhíu mày một cái. Không biết vì sao, trên người nữ tử Hải Vương Tộc kia tựa hồ có một cỗ khí tức bất đồng, mơ hồ làm cho hắn cảm thấy bất an, cảm nhận được sự uy hiếp nghiêm trọng. Xem ra không phải nữ tử này tu luyện thần thông lợi hại gì mà trên người có mang theo bảo vật đáng sợ. Hàn Lập không khỏi thầm nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời liền nghĩ tới linh thú. Dù sao thì ngoại trừ môn phái chuyên môn khu sử linh thú và linh trùng thì thần thông của linh thú so với chủ nhân thấp hơn không ít, chỉ có thể trợ giúp đánh nhau mà thôi nhưng ba người bọn hắn cũng không ở đây lâu, sau khi thương lượng liền khống chế độn quang bay về một hướng khác.
Cùng lúc đó, trong đoàn bạch quang cách đó gần ngàn dặm, ánh mắt đôi nam nữ Hải Vương Tộc kia ngưng trọng nói chuyện với nhau.
"Cái gì, tên thượng tộc thất giai kia còn nguy hiểm hơn cả hai tên còn lại?"
Vẻ mặt nam tử lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Không sai, đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi ta khuyên can tranh đấu, chỉ bất quá lúc nãy không tiện nói ra cho huynh trưởng biết thôi."
Nữ tử khẽ vuốt tóc, hết sức khẳng định nói.
"Ngươi nói như vậy thì khẳng định là có bằng chứng, không ngại thì nói ra cho ta nghe một chút chứ!"
Nam tử thu lại vẻ mặt, ánh mắt chợt loé lên, truy hỏi nói.
"Kiện phỏng chế Huyền Thiên chi bảo Huyền Thiên Thánh Khí của ta, mới vừa rồi có phản ứng."
Nữ tử trầm mặc một chút nhưng vẫn nói ra.
"Cái gì, Huyền Thiên Thánh Khí có phản ứng! Chẳng lẽ tên kia có Huyền Yêu Thánh Khí?"
Nam tử lần đầu tiên lộ ra vẻ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ thất thanh nói.
"Có thể là vậy nhưng cũng không nhất định. Thánh khí của ta phảng ứng hết sức kịch liệt, tựa hồ chưa từng giống với những thánh khí khác trong tộc."
Nữ tử chậm rãi nói.
"Không phải là thánh khí, vậy chẳng lẽ là Huyền Thiên chi bảo! Không thể nào, loại bảo vật này sao có thể xuất hiện trên người một tên thượng tộc thất giai. Ha ha, chắc là tiểu muội cảm ứng sai rồi."
Khoé mắt nam tử co quắp vài cái nhưng lại thản nhiên phá lên cười lớn.
Uy lực của Huyền Thiên chi bảo ra sao, bản thân hai người là thành viên của vương tộc trong Hải Vương Tộc sao lại không biết chứ.
"Cũng có thể là ta thao túng thánh khí chưa thuần thục, cảm ứng bị sai lệch. Dù sao thì các trưởng lão vì chuyến đi này nên mới ban cho vật chuyên dò xét Huyền Yêu Thánh Khí nhưng cho dù chỉ có một phần mười chính xác, vạn nhất đối phương thật sự có Huyền Thiên chi bảo trên người thì chuyện sinh tử của chúng ta nghĩ rằng huynh trưởng cũng rõ ràng.
Nữ tử u oán thở dài một hơi.
"Chênh lệch giữa Huyền Thiên thánh khí và Huyền Thiên chi bảo căn bản là một trời một vực. Cho dù có Cửu Mục Thánh Kình tương trợ thì chúng ta cũng quyết không thể thủ thắng được. Nói như vậy, mới vừa rồi ngược lại là chúng ta đã nhặt được cái mạng nhỏ trở lại a."
Nam tử không khỏi cười khổ một tiếng, nói.
"Điều này cũng không nhất định, việc có được Huyền Thiên chi bảo và việc sử dụng nó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nói đại khái, thượng tộc không thể nào khu sử được Huyền Thiên chi bảo nhưng không loại trừ một số người có vài loại bí thuật hiếm thấy, có thể ở cảnh giới này miễn cưỡng kích thích được một chút uy lực của Huyền Thiên chi bảo. Bất quá, thật ra ta cảm giác được đối phương không phải là có một kiện Huyền Thiên chi bảo mà là một kiện Huyền Thiên thánh khí cực mạnh, khả năng này dễ xảy ra hơn. Nếu nói như vậy thì nếu cùng người này tranh đấu, đây không phải là lựa chọn khôn ngoan gì."
Nữ tử chần chừ một chút rồi nói ra.
"Không sai, tình huống này dễ xảy ra hơn."
Nam tử nghe vậy liền đáp.
"Mặc kệ như thế nào, tên đó và chúng ta khẳng định là không cùng một mục đích, cho nên có thể xem như chưa từng gặp bọn họ. Hai người chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ của bổn tộc giao cho, lập được đại công thì sau khi trở về sẽ có trọng thưởng. Mà cũng xem như chúng ta may mắn, toàn bộ số người mấy lần trước tiến vào Nghiễm Hàn Giới thì chỉ có hai người chúng ta là có khả năng lập được đại công này."
Nữ tử thản nhiên cười rộ lên.
"Lời này khong sai, tên đó cho dù có nguy hiểm thì cũng không liên quan tới chúng ta. Chúng ta cứ làm việc chính sự, nếu gặp mấy tên Giác Xi Tộc thì cũng làm bộ như không biết là được. Phương hướng bọn họ vừa đi hình như là phương hướng mà yêu vân Nhân Nguyên Tiên bỏ chạy, bộ dáng không sai biệt lắm, không biết có gặp nhau không nhỉ?"
Nam tử sau khi tự định giá trong lòng, đột nhiên trên mặt lộ ra một tia cười quỷ dị.
"Điều này không ai biết được. Bất quá Nghiễm Hàn Giới rộng lớn như thế này, tỷ lệ tộc nhân hai bên gặp nhau hẳn là không quá lớn. Nhưng một khi đã gặp nhau thì sẽ không giống như chúng ta có thể dừng tay được. Nếu nói như vậy thì không chừng có thể biết được bảo vật của người kia như thế nào.
Nữ tử khẽ nhếch miệng, hai mắt sáng ngời nói.
"Hắc hắc, chúng ta không thể tự mình chứng kiến việc đó đâu. Đi thôi, chỉ cần hơn một tháng nữa là đến nơi rồi."
Nam tử cười hắc hắc một tiếng, không đợi nữ tử nói gì liền đột nhiên thúc dục độn, nhất thời bạch quang lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc trước ba phần, phá không mà bay đi. Nữ tử còn lại hiển nhiên không có ý kiến gì khác, linh quang ngoài thân chợt loé, đồng dạng gia tăng độn quang bay theo sau.
Hàn Lập hiển nhiên không biết mấy tên Hải Vương Tộc vừa gặp đã khám phá ra vài phần bí mật của hắn. Đương nhiên cho dù nữ tử đó có thật sự biết thì lúc ấy chỉ cảm ứng được kiện Huyền Thiên tàn nhận trên người Hàn Lập mà thôi, về phần Huyền Thiên quả thực được phong ấn trong cánh tay của hắn thì không phải Huyền Thiên thánh khí của nữ tử này có thể cảm ứng được.
Hiện tại hắn đang cùng hai người vừa bay vừa thương lượng.
"Ý Hàn huynh là ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó tiếp tục lên đường sao. Điều này có lẽ không cần lắm, mặc dù ở trong Ám Thú sâm lâm, ta và Thạch đạo hữu có tiêu hao một chút pháp lực nhưng chỉ cần độn tốc chậm một chút, trên đường đi chậm rãi hấp thu linh thạch là có thể khôi phục được."
Liễu Thuý Nhi có chút ngoài ý muốn nói với Hàn Lập.
"Liễu tiên tử nói vậy mặc dù không sai nhưng Nghiễm Hàn Giới này tựa hồ hung hiểm hơn rất nhiều so với dự đoán, chỉ mới một Ám Thú sâm lâm mà đã phiền toái như vậy mà lộ trình tiếp theo của chúng ta e rằng còn hung hiêm hơn nhiều. Có thể sớm khôi phục được pháp lực chừng nào thì hay chừng ấy. Huống hồ tiên tử không phải chỉ tiêu hao một chút pháp lực thôi..."
Hàn Lập mỉm cười, thâm ý sâu sắc nói.
"Hàn huynh thật sự tuệ nhãn như đuốc! Nhưng nếu như thế thì sẽ làm trễ thời gian..."
Liễu Thuý Nhi có chút chần chừ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT