"Ha ha! Đây rồi, tìm được rồi! Ta biết sư muội nhất định sẽ mang theo bên mình, quả nhiên không sai!" Lục sư huynh mừng như điên từ trong đống đồ lôi ra một cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ.
 
Nắp hộp đã mở ra, nhưng Hàn Lập bởi vì khuất góc nên nhìn không rõ đồ vật bên trong hộp, lòng hiếu kỳ càng tăng lên, nhưng cũng không dám coi thường vọng động.
 
Phải biết rằng, tên gia hỏa đối diện ác độc như thế, ngay cả bạn nữ của mình cũng có thể xuống tay, nếu như tên "sư đệ" này bị hắn phát hiện rồi, vậy thì càng muốn giết người diệt khẩu, không chết không thôi.
 
Hơn nữa uy lực pháp thuật Phong thuộc tính của đối phương, hắn cũng chính mắt thấy qua, bất luận là công kích hay phòng ngự đều sắc bén vô cùng, cũng không phải là người chỉ biết ba miếng pháp thuật mèo cào như hắn có thể so sánh với. Càng huống chi đối phương pháp lực cũng thâm hậu hơn nhiều so với hắn, đã ở vào dạng trung giai tầng thứ mười hai. Cứ như vậy, vô luận là pháp thuật hay pháp lực, hắn đều tuyệt đối ở vào hạ phong, tựa hồ không có gì phần thắng.
 
Nhưng Hàn Lập tự cho là, nếu thực sự đánh hết sức mà nói, hắn vẫn có thể chống lại đối phương, dù sao pháp khí vốn có lại thêm những pháp khí mới cũng không phải là ăn chay, đến lúc đó phát sinh động thủ ai giết ai vẫn còn chưa khẳng định được?
 
Có điều, Hàn Lập cũng không có hứng thú, đem mạng nhỏ của mình chơi đùa kiểu diễn tuồng anh hùng cứu mỹ nhân này. Dù sao "Trần sư muội" kia và hắn không thân không thích, là nàng tự mình có mắt không tròng, ương bướng chọn một vị độc ác đáng khinh làm bạn tình, tự động dâng tới cửa, vậy có thể oán ai? Muốn Hàn Lập vô duyên vô cớ vì thế mà liều mạng, hắn cũng không có giác ngộ cao như vậy.
 
Cho nên hắn chuẩn bị xác thật xem hết màn kịch này, sau đó cùng vị "Lục sư huynh" kia mỗi người một đường, không ai liên quan tới ai. Đương nhiên, đối với vị "Lục sư huynh" này, Hàn Lập về sau này khẳng định càng phải thêm chú ý rồi, dù sao người có thể tàn nhẫn độc ác tới mức như vậy, hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy được, đối trình độ vô tình của người này, hắn cam bái hạ phong.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Lập đem liễm khí thuật mới học được không lâu lặng lẽ thi triển ra, sợ đối phương trong lúc vô ý cảm ứng được sự tồn tại của hắn, khiến cho hắn không đánh một trận sống mái không được.
 
Lúc này, "Lục sư huynh" đã đem hộp gỗ bỏ vào bên trong Trữ vật đại của mình, sau đó cười dâm đãng vài tiếng, lần nữa nhích gần đến bên người "Trần sư muội".
 
Một mặt hắn hưng phấn tiếp tục xé rách quần áo nhà gái, một bên lầm bầm thổ lộ toàn bộ tiếng lòng, khiến cho Hàn Lập trốn ở một bên, nghe được lạnh cả người.
 
"Sư muội ơi, nàng cũng chớ có trách ta! Chuyện này vi huynh cũng là không có biện pháp, phải biết rằng cô gái họ Đổng điêu ngoa kia cũng chính miệng nói, chỉ cần ta và nàng hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, sau khi chuyển sang Trúc cơ cùng nàng ta song tu, nàng ta sẽ xin vị bà cô tổ trong nhà - Hồng Phất sư thúc tổ, đích thân thu nhận ta làm môn hạ, truyền thụ cho ta đại thần thông kinh thiên động địa. Đó là cơ hội nhảy một bước lên trời! Sư huynh ta thật sự không muốn bỏ qua điều này, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là oan ức cho sư muội rồi."
 
Nằm trên mặt đất, "Trần sư muội" đang phun lửa trong mắt, sau khi nghe xong lời táng tận lương tâm này của đối phương, tức giận cả người run rẩy không thôi, hận không thể lập tức ngồi dậy được, xông tới hung ác cắn xé con người nhẫn tâm này mấy miếng, để phát tiết oán hận trong lòng.
 
Nhưng đáng tiếc chính là, vị bạc tình lang này sớm đã dùng "Phong phược thuật", đem trói chặt toàn thân nàng lại, căn bản không cách nào nhúc nhích một phân, ngay cả muốn há mồm mắng chửi cũng không làm được, chỉ có thể mặc cho đối phương sắp đặt mà thôi.
 
Nhưng những lời kế tiếp của vị , càng khiến cho nàng tay chân lạnh toát, thiếu chút nữa tắc thở.
 
"Khụ! Nếu như sư muội không phải con gái duy nhất của Trần gia gia chủ, kỳ thật thả cho sư muội một con đường sống cũng không phải không thể. Ta thật sự sợ sư muội từ yêu chuyển hận, sẽ nhờ lực lượng của Trần gia tới trả thù vi huynh, cũng sẽ truyền bá việc này khắp nơi, làm cho thanh danh của vi huynh mất hết. Mà ta có nghe người ta nói, Hồng Phất sư thúc tổ lại thù hận nhất nam tử phụ tình bạc nghĩa. Cho nên vì chuyện tốt của sư huynh, cũng vì danh tiếng của sư huynh, sư muội nên là từ thế gian biến mất đi! Chắc hẳn cũng sẽ không có ai hoài nghi tới vi huynh, dù sao trước kia chúng ta chính là yêu thương như vậy mà!" Lục sư huynh nói giả bộ, nhưng trên tay thật là không dừng lại chút nào, "Trần sư muội" trong nháy mắt quần áo đã tan hết, đã hoàn toàn trần truồng.
 
"Lục sư huynh" chứng kiến cảnh đẹp trước mắt, hai mắt sáng rực phát ra ánh dâm tà, ngón tay bắt đầu chậm rãi hoạt động trên da thịt mỡ màng bóng loáng, biểu lộ một bộ mặt thèm muốn thưởng thức, rồi nói tiếp:
 
"Nhưng để cho ta động tâm chính là, không ngờ sư muội và ta giống nhau, đều vẫn còn giữ lại Trúc cơ đan chưa dùng, nói vậy cũng là muốn đợi cho sau khi trụ cột công pháp đại thành sẽ dùng sao! Dù sao làm như vậy mà nói, tỷ lệ Trúc cơ thành công sẽ lớn hơn một chút nữa." Hắn trong miệng vừa "chậc chậc" vừa nói.
 
"Có điều, nếu sư muội thân thể trong sạch cũng đã phải giao cho vi huynh rồi, nghĩ tới càng sẽ không nỡ không giao Trúc cơ đan này chứ! Ta vốn còn có chút lo lắng, uống một viên Trúc cơ đan thật sự có chút không chắc chắn, sợ Trúc cơ sẽ thất bại, dù sao cho dù là dị linh căn giả, Trúc cơ thất bại cũng là việc thường. Nhưng hôm nay có một viên đan dược này của sư muội , vậy Trúc cơ đã tuyệt đối không thành vấn đề rồi."
 
Nói tới đây, "Lục sư huynh" rút hai tay lại, từ trong trữ vật đại móc ra hộp gỗ cùng với một mới vừa bỏ vào không bao lâu đích hộp gỗ cùng với một cái bình sứ màu xanh khác, nhìn trái ngó phải, mặt đầy vẻ đắc ý.
 
Ẩn sau đống đá, Hàn Lập nghe lén xong hết thảy, tâm tư lại trở nên động đậy.
 
Trước mắt có "Trúc cơ đan" xuất hiện, mà một lần lại xuất hiện những hai viên, hấp dẫn này với đối hắn là quá lớn rồi.
 
Dù sao hắn kế hoạch tham gia Huyết sắc thí luyện không phải là vì Trúc cơ đan sao! Nếu như có thể không cần phải mạo hiểm ấy, mà có thể đạt được Trúc cơ đan, hắn đương nhiên nhất định muốn thử rồi.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Lập tập trung tinh thần bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của "Lục sư huynh", nếu như đối phương lộ ra sơ hở, hắn sẽ lập tức ra tay tuyệt đối không chút do dự, tiêu diệt người này, cướp lấy hai viên Trúc cơ đan.
 
Giờ phút này, vị "Trần sư muội" kia đã xuất hiện triệu chứng khác thường, vẻ oán độc trên mặt đã dần dần biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt mê say, da thịt lõa lồ cũng hiện lên sắc hồng, vả lại môi thơm run nhè nhẹ nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.
 
"Hắc hắc! Xem ra Hợp hoan đan bắt đầu có tác dụng rồi. Bây giờ sư muội nói vậy khó chịu cực kỳ, vì báo đáp đại ân của sư muội, vi huynh đành khổ cực một chút, để cho sư muội nếm thử chút mùi vị muốn sống muốn chết, như vậy cũng xem như tình nghĩa đối với dĩ vãng cùng sư muội rồi."
 
"Lục sư huynh" tự nói một mình vô sỉ cực kỳ, rồi cầm vật trong tay thu lại, bắt đầu đưa tay sờ về phía đai lưng, tựa hồ định muốn cởi quần áo, gian dâm tận tình một phen.
 
Xem tới chỗ này, Hàn Lập trong lòng máy động, nếu như thừa dịp sau khi vị "Lục sư huynh" này cởi sạch quần áo, hắn lại tiến hành tập kích, nói vậy đối phương sẽ tâm thần đại loạn, có thể một chiêu đắc thủ.
 
Hàn Lập càng nghĩ, lại càng cảm thấy làm như vậy nắm chắc thành công rất lớn, liền càng thêm chú ý tới "Lục sư huynh", còn dưới ý thức hướng về mặt đối phương xem xét như vậy vài lần.
 
"Không đúng"
 
Hàn Lập sau vài cái liếc mắt, lập tức đã phát hiện vấn đề.
 
Vị "Lục sư huynh" này mặc dù đang cở bỏ đai lưng luống cuống tay chân, nhưng thời gian trì hoãn cũng có phần hơi lâu một chút, đến giờ đai lưng kia vẫn buộc chặt tại nơi đó, không chút nới lỏng. Càng thêm quỷ dị chính là, Lục sư huynh này trên mặt làm ra vẻ bộ dạng háo sắc, nhưng ánh mắt thì lại trấn tĩnh, không loạn chút nào, còn ẩn chứa một vẻ cười lạnh.
 
Hàn Lập trong lòng "hồi hộp" một chút, cảm thấy quá bất bình thường rồi, lòng đề phòng nổi lên, cũng vội vàng đem thần thức toàn bộ mở rộng ra, còn đưa tay móc ra một tờ "Thủy tráo" phù, kẹp vào bàn tay.
 
Vừa mới làm xong toàn bộ những điều này, Hàn Lập lại đột nhiên cảm thấy bên trái có một kiện đồ vật đang vô thanh vô tức hướng về hắn bay tới, nếu không phải bây giờ hắn đã khai triển thần thức, sợ rằng căn bản không phát giác được, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận.
 
Hàn Lập không có suy nghĩ nhiều, vội vàng đem phù lục hướng về trên người vỗ xuống, một vầng hào quang màu lam mênh mông lập tức đem hắn bao vào bên trong, mà lúc này một đồ vật màu xanh hình dạng như dây thừng, cũng bay vụt tới quấn quanh, chỉ có điều bị lam quang kịp thời chặn lại bên ngoài.
 
"Ồ"
 
"Hừ"
 
"Lục sư huynh" và Hàn Lập đồng thời phát ra thanh âm, chỉ bất quá "Lục sư huynh" là bởi vì đánh lén không thành mà có chút kinh ngạc, mà Hàn Lập thì lại bởi vì âm hiểm xảo trá của đối phương, thiếu chút nữa trúng kế mà trở nên vừa giận vừa sợ.
 
"Hay! Hay! Phản ứng nhanh như vậy, xem ra các hạ thật đúng là không đơn giản! Có điều, ông bạn đã đứng xem lâu như vậy, có phải nên đi ra nói với Lục mỗ một tiếng hay không." "Lục sư huynh" khoát tay một cái, dây thừng màu xanh kia đã phi về tới trên tay, tiếp theo không hoảng hốt không vội vàng hướng về chỗ Hàn Lập ẩn thân lạnh lùng nói, xem ra thật sự sớm đã phát hiện tung tích của hắn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play