Thời gian năm năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn.
 
Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập không những lấy kim tủy mà năm đôi tinh trùng nhả ra toàn bộ xoa lên cơ thể, còn lấy Kim mẫu san hô sa kết hợp với những loại thuốc khác luyện thành nước, cũng gia nhập luyện hóa vào trong huyết nhục.
 
Làm như vậy, đương nhiên năm đôi kim tủy tinh trùng đều biến mất, Kim mẫu san hô sa trong ba bình hồ lô cũng hết sạch.
 
Một hôm, Hàn Lập từ trong nhập định mở mắt ra, nâng đôi tay trông chẳng có vẻ gì khác thường lên, nhìn một hồi, trên mặt hiện ra vẻ kì quặc.
 
"Rõ ràng đã đem kim tủy cùng không ít Kim mẫu san hô sa, toàn bộ đã luyện vào trong cơ thể, cơ thể cũng đã mạnh lên rất nhiều, nhưng chướng ngại trung kì này tại sao vẫn thiếu một chút, rốt cuộc vẫn không đột phá được. Lẽ nào thực sự là cơ duyên chưa tới".
 
Hàn Lập thở dài một tiếng, có chút buồn bực lại nhắm mắt lại, đột nhiên vách tường mật thất lóe sáng xanh, nguyên anh thứ hai đã hóa thành một đám điểu quang bay vụt vào kêu náo loạn. Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra, sau nghe tiếng thì nở nụ cười.
 
"Suýt nữa thì quên, những người của Thiên Bằng tộc sắp tới đảo rồi. Vừa hay ta đi xem xét đám người dị tộc này một chút" Tự nói một câu, Hàn Lập đứng lên, đi ra khỏi cửa mật thất.
 
Tuy mấy năm hắn không ra khỏi mật thất một bước, nhưng đã ra lệnh cho nguyên anh thứ hai sử dụng Khôi lỗi thuật, luôn luôn giám sát hành động của bốn con yêu kia. Kết quả, từ trong một lần chúng nói chuyện riêng, đã nghe được tin sứ giả của Thiên Bằng tộc sắp đến đảo. Hiện tại dị tộc này cuối cùng đã đến, những tên yêu đó đã phái người đi nghênh đón.
 
Lại nói, tên Bảo Quang Tôn Giả mà hắn bắt được lần trước, nhất thời hứng khởi đã dùng Phệ Linh Thiên Hỏa diệt sát tinh hồn này, sau đó có chút hối hận quên mất không dùng thuật sưu hồn. Đây dù sao cũng là một yêu thú cấp tám, hẳn là hiểu rõ khu vực xung quanh.
 
Tuy lúc trước đã sử dụng Sưu hồn thuật với kim sắc ngư yêu, nhưng con ngư yêu này chưa từng rời khỏi hải vực lân cận quá xa, cho nên đối với tất cả cũng không hiểu được nhiều. Chỉ biết hải vực này được gọi là Xích Ma Hải, còn hòn đảo mà Hàn Lập ở gọi là Hắc Minh đảo, thực sự chỉ là một bán đảo mà thôi.
 
Một phần nhỏ của đảo chính là Hắc Ẩn sơn mạch mà hắn đang ở, tám chín phần của đảo đều bị sương mù đen bao phủ. Tuy nhiên may mà bán đảo lại nối liền với Phong Nguyên đại lục, hắn cũng không bị truyền tống đến hai đại lục xa lạ còn lại, điều nay khiến Hàn Lập âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vẫn ở trên Phong Nguyên đại lục, hắn sẽ có cách trở về Nhân tộc.
 
Hải vực cạnh bán đảo và khối đại lục nối liền bán đảo, hình như là khu vực thống trị của một dị tộc có cánh gọi là Phi Linh tộc. Thiên Bằng tộc chỉ là một chi của Phi Linh tộc mà thôi, còn là một tộc khá nhỏ trong số khoảng mười chi tộc. Hải vực gần đó có không ít yêu thú bị Phi Linh tộc đuổi từ đại lục xuống biển, nếu không đến một chút tin tức này con ngư yêu này cũng không biết.
 
Ngoài điều này ra, con ngư yêu chưa từng cung cấp thêm thông tin nào chính xác.
 
Tuy nhiên trong ấn tượng mơ hồ của con ngư yêu, người của Thiên Bằng tộc ngoài trên lưng có một đôi cánh và có thể mượn thần thông khi chiến đấu để biến ra các loại cự bằng, thì tất cả những cái khác đều tương tự như Nhân tộc.
 
Như vậy, Hàn Lập đương nhiên rất có hứng thú đối với sứ giả đến thu cống vật của Thiên Bằng tộc, muốn tận mắt nhìn thấy một chút.
 
Không lâu sau, Hàn Lập biến thành một đạo thanh hồng xuất hiện trên không trung bên ngoài trăm dặm, trên vai bò một con kim sắc giáp trùng dài nửa xích.
 
Hàn Lập mặc cho độn quang bay về phía trước, một tay vuốt ve con Phệ Kim Trùng mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ cách đó không lâu,
 
Con giáp trùng này nhìn từ bên ngoài hầu như không có gì thay đổi, nhưng mỗi một con đều trở nên nặng vô cùng, còn nặng hơn nhiều lần khi mới nuốt những thạch liệu cổ quái kia. May mà thông qua kiểm tra, những con Phệ Kim trùng biến dị này đã hồi phục sự linh hoạt ban đầu, hơn nữa con nào cũng trở nên khỏe mạnh vô song.
 
Một con Phệ Kim Trùng có thể nhẹ nhàng cắn lên một vật ngàn cân, điều này khiến cho Hàn Lập khi vừa kiểm tra xong, há mồm ngạc nhiên hồi lâu.
 
Ngoài hai điểm trên, Hàn Lập không hề phát hiện ra hơn ngàn con Phệ Kim Trùng sau khi tiến hóa, còn có điểm gì đặc biệt. Không biết là thực sự chỉ có những điểm biến hóa ấy, hay còn có những chỗ biến dị khác, chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra.
 
Hàn Lập hơi có chút thất vọng, lại vì cách sử dụng ba khối thạch liệu đặc biệt đó, có chút không biết làm sao.
 
Một ngày sau, đạo thanh hông xuất hiện ở một đám núi thấp gần đó.
 
Sau khi nhật quang lóe sáng, đột nhiên đạo thanh hồng dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng thì tan biến mất dạng.
 
Hàn Lập thi triển thần thông, đem giấu cả độn quang lẫn bản thân mình lại, tốc độ cũng chậm đi mấy lần.
 
Sau khi bay qua một cái hồ nhỏ, phía trước xuất hiện một ngọn núi nhỏ xanh mướt mọc đầy thanh trúc cao mấy trượng, còn dưới chân núi có hàng nghìn hàng vạn con thú đầu trâu mình sư tử đang di chuyển.
 
Hàn Lập quan sát bầy thú một lát, sau đó nhìn về phía sườn núi, nơi đó có một mảng sương trắng tràn ngập không tản.
 
Hai mắt lam quang lóe sáng, Thanh minh linh nhật lập tức xuyên qua sương núi, nhìn thấy một phiến thạch môn màu xanh bên trong sương mù.
 
Đây chính là động phủ của con thú đầu trâu.
 
Hàn Lập mỉm cười, thân người lập tức bay lên không trung, sau khi bay cao đến hơn nghìn trượng, mới dừng lại độn quang tiếp đó hai tay bắt quyết, mấy đạo ánh sáng khác nhau đồng loạt đánh ra.
 
Hư không xung quanh hiện ra từng đám sương mù, lập tức hóa thành một đám mây đen trông có vẻ bình thường, hoàn toàn che đi hình dáng của hắn.
 
Lúc này vai Hàn Lập mới rung lên, kim quang của con Phệ Kim Trùng thu lại, lập tức thu nhỏ thành một con giáp trùng nhỏ bằng hạt đậu, hai cánh mở ra bay ra khỏi đám mây đen, bay hướng thẳng xuống ngọn núi phía dưới.
 
Hàn Lập chăm chú quan sát nó, đợi cho nó biến mất vào trong ngọn núi, mới lặng lẽ trôi nổi bất động trong mây mù. Kết quả một khắc sau, từ một hướng nào đó phía chân trời, linh quang chợt lóe, bay đến hai nhóm yêu phong và ba con chim to màu bạc. Hàn Lập nheo mắt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba con đại điểu thần quân dị thường.
 
Chỉ thấy ba con đại điểu dài hơn ba trượng, hình dáng giống loài ưng khổng lồ, trên người ngân quang chói mắt, giống như mỗi một sợi lông đều được luyện thành từ bạc nguyên chất, đôi con ngươi màu tím chớp động, sắc bén dị thường.
 
Ba con đại điểu rõ ràng đã giảm tốc độ, nhưng sau khi từ xa nhìn thấy ngọn núi nhỏ, ba con đông thời giang cánh, lập tức trên người hiện lên bạch sắc lôi hồ, sau đó biến thành ba đạo điện quang phóng ra, những tiếng sấm sét trầm thấp liên tiếp truyền tới! Sau một khắc, ba con đại điểu bao bọc trong hồ quang xuất hiện trước đám sương trắng.
 
Sau khi thu hai cánh lại, ba con đại điểu ngân quang phát sáng hóa thành hai nam một nữ, ba người dị tộc lưng có cánh màu bạc.
 
"Đây chính là Thiên Bằng nhân?" Hàn Lập cẩn thận quan sát, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ linh ngạc.
 
Ba nguời dị tộc người nam tướng mạo anh tuấn, người nữ thanh tú dị thường, trừ đôi cánh trên lưng ra, cơ hồ không có bất cứ điểm nào khác biệt so với thanh niên nam nữ trong Nhân tộc.
 
Nhưng từ khí tức của ba người này mà xét, họ ngược lại tương đương với tồn tại Hóa Thần kỳ.
 
Trong đó, xem ra nam tử Thiên Bằng tộc nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, có lẽ có thực lực Hóa Thần trung kì. Đôi nam nữ trẻ hơn còn lại chỉ là Hóa Thần sơ kì.
 
Ba người đều chỉ mặc áo dài màu trắng giản dị, hai người nam có thắt dây lưng màu bạc, người nữ thì tóc thả ngang vai.
 
Sau khi cảm ứng được thực lực của ba người Thiên Bằng tộc, Hàn Lập có chút nhẹ lòng, sau khi đọc thầm mấy câu chú ngữ, thu tất cả khí tức lại, dần dần hạ xuống như một cơn gió nhẹ. Mấy người kia đương nhiên không hề phát hiện những thứ xảy ra trên đầu mình, chỉ trôi nổi ở phía trước ngọn núi, lặng lẽ chờ đợi. Kết quả một lúc sau, hai đám yêu phong mới bay đến đó. Yêu khí vừa thu lại liền hiện ra một con dã trư khổng lồ và tam thủ cự mãng.
 
"Ba vị tôn giả đại nhân xin mời vào, Thúy đạo hữu và Kim đạo hữu đang ở trong động phủ điểm cống phẩm cùng chuẩn bị tiệc rượu, ba vị đại nhân nhất định phải thưởng quang!" Cự mãng vừa hiện hình liền lập tức cười xin lỗi nói.
 
"Không cần phiền phức như thế, chúng ta thu cống phẩm xong phải lập tức trở về" người nam hơn ba mươi tuổi điềm đạm nói, hai người còn lại khuôn mặt cũng không lộ ra chút biểu cảm.
 
Cũng khó trách họ có thái độ như vậy, với đạo hạnh của hai con yêu quái , làm sao có thể khiến ba người Thiên Bằng tộc này để tâm đến mảy may. Nếu không phải cống phẩm mà mấy con yêu quái trên đảo cống tiến rất quan trọng, bọn họ đến mấy câu cũng không thèm mở miệng nói.
 
Chính vào lúc này, sương mù trắng trước núi tản ra, cánh cửa màu lục bên trong cũng từ từ mở ra.
 
Thú đầu trâu và kim mao cự viên từ bên trong ra nghênh đón, vẻ mặt bồi tội mời ba người Thiên Bằng tộc vào trong động phủ, những con yêu quái còn lại vội vàng theo sau.
 
Không ai chú ý tới, chính vào trong nháy mắt động phủ sắp đóng lại, một cơn gió nhẹ cũng thổi qua cửa lớn mà vào bên trong.
 
Bốn con yêu quái nhanh chóng đưa ba người Thiên Bằng tộc vào một gian đại sảnh thanh tịnh, bốn con yêu quái tuy vẫn chưa thành hình người nhưng cũng đặt bàn ghế ở đó. Ba người Thiên Bằng tộc cũng không khách khí, ngồi thẳng lên thượng tọa, bốn con yêu quái ngược lại cung kính đứng bên dưới.
 
"Được rồi, không cần nói nhiều lời dư thừa. Chỉ cần nói cho chúng ta biết, cống vật của lần này có chuẩn bị đủ hay không?" Người nam Thiên Bằng tộc khoảng hơn hai mươi tuổi vừa ngồi xuống liền hỏi ngay không khách khí.
 
"Khởi bẩm ba vị đại nhân. Quá nửa cống vật đã chuẩn bị đủ, nhưng trong đó có vài thứ, bổn đảo thực sự đã bị tuyệt diệt rồi, căn bản là không thể tìm ở đâu được" Thú đầu trâu rùng mình vội trả lời.
 
"Không chuẩn bị đủ? Hừ, cống vật không đủ, các ngươi nên biết sẽ có hậu quả gì chứ hả. Không có công vật, các ngươi không còn giá trị gì tồn tại trên đảo này nữa" Người nam lớn tuổi hơn nghe thấy nói vật , sắc mặt sầm lại.
 
"Tôn giả đại nhân bớt giận! Tuy các công vật khác có chút thiếu sót, nhưng bọn tiểu nhân lần này có chuẩn bị thêm năm mươi bông Hoa Mộc Linh, mong các vị đại nhân khai ân cho một lần" Thú đầu trâu trong lòng phát lạnh, vội vàng nói ra mấy câu đã chuẩn bị sẵn.
 
"Cái gì, Hoa Mộc Linh chuẩn bị thêm năm mươi bong!" Ba người Thiên Bằng tộc nhìn nhau, cùng lộ ra sắc mặt vui mừng.
 
"Các ngươi không phải vì muốn cho đủ số, mà lấy Hoa Mộc Linh chưa đủ năm tháng để đối phó với bọn ta đấy chứ" Người nam Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi ngược lại đảo mắt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lớn tiếng quát hỏi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play