Tuy rằng hai mắt Hàn Lập khép hờ, nhưng không thực sự nhập định. Trong đầu Hàn Lập không ngừng cân nhắc, một bên tìm hiểu thấu đáo công pháp, một bên thả ra thần niệm, nhằm giám sát vùng phụ cận Linh Chu đề phòng có cổ thú bất chợt công kích.
Trong bảy tám ngày kế tiếp, Linh Chu được cự vân bao phủ, tuy trên đường lại gặp tiếp vài loại điểu thú, nhưng mọi người đều vượt qua nguy hiểm. Đàn thú hiển nhiên không giống quái điểu tứ cánh, khi ấy mới hiểu rõ năng lực cấm chế Linh Vân Chu.
Liền một mạch đã đến ngày thứ chín Hàn Lập trông coi. Đến giữa trưa, khi hắn đứng dậy đem linh thạch thay đổi trên Linh Chu. Vừa trở về nơi của mình, đột nhiên hắn ngoảnh lại, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn về phía đầu thuyền.
"Nơi đây làm sao có thể xuất hiện loài vật này." Hàn Lập tựa hồ cảm ứng được điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi dị thường, thì thào vài tiếng rồi thét lên một tiếng lớn
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để đánh thức bốn người còn lại.
Một lát sau, vài đạo độn quang từ trong thuyền bắn ra, đáp xuống chỗ Hàn Lập.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Hàn huynh vì sao lại gọi chúng ta, chẳng lẽ lại xuất hiện nguy hiểm gì?
"Đây là cái gì, chẳng lẽ là."
Thiếu phụ cùng Lũng Đông vừa hiện thân, một trước một sau mở miệng. Khuôn mặt Tiểu Hồng tràn đầy nghi vấn, Lũng Đông cũng phát hiện ra cái gì, bỗng chốc giật mình.
Thanh niên bạch mi với thiếu nữ cùng lúc đem thần thức thả ra ngoài.
"Đó là cái gì, chẳng lẽ là tồn tại cấp chân linh." Thanh niên thất thanh nói.
Thiếu nữ áo bào trắng mặc dù không nói được câu nào, nhưng ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Hàn Lập lúc này cũng đã bình tĩnh lại, thần niệm thả ra cảm ứng phía trên bầu trời cách xa mấy trăm dặm, rõ ràng có một hắc ảnh (bóng đen) rất lớn tựa hồ đang trôi nổi trong không trung…
Khoảng không gần đó có mây đen cuồn cuộn, ẩn ẩn có lôi điện lóe ra. Phía dưới mây đen lại có vô số đạo gió lốc, các đạo này đột ngột từ mặt đất cuộn lên, trông giống như một cây kình thiên cự trụ, tiếp nối giữa không trung với mặt đất. Ở giữa cự vân ngẫu nhiên lộ ra một tiểu phiến khiến người ta kinh hãi ghê gớm, nhưng thực sự không thể nhìn rõ hắc ảnh.
Từ xa, hắc ảnh hiện lên có hình tròn, thân hình rất lớn khiến người ta cảm giác được thanh thế kinh người, tựa hồ giống trong tồn tại cấp chân linh trong truyền thuyết.
Cũng không trách được mọi người ở trên Ngọc Chu vừa thấy thì sắc mặt đều đại biến.
Lúc này, tất cả mọi người trong lòng đều hoảng sợ, từ đàng xa chân trời truyền đến tiếng kêu quái dị như ngưu rống. Tiếng động ầm ầm mãnh liệt, dường như ở phía xa có vô số lôi điện phun ra.Ở khoảng cách xa như thế nhưng tiếng sấm vẫn dai dẳng không dứt, rõ ràng rất dị thường.
"Hẳn không phải là chân linh, mà là cổ thú "Lôi Quy". Loại quy này nghe nói là cổ thú hoang dã, một trong những chủng tộc có hình thể khổng lồ nhất, nhưng thân thể chỉ hấp thu lôi điện trong không trung và không chủ động tấn công những sinh linh khác. Đương nhiên nếu trêu chọc nó, thì nó cũng rất đáng sợ bởi để đối khoáng với nó thì ít nhất cũng phải là Hợp Thể Kỳ tu sĩ." Thiếu nữ áo bào trắng nghe vậy, thần sắc buông lỏng, thở dài nhẹ nhõm nói.
"Lôi Quy? Loại thú này chỉ có trong truyền thuyết và do thiên lôi sinh ra. Ta nghe nói loại này lớn không ngừng, nếu có chỉ có lôi điện cung ứng, chúng sẽ bành trướng vô hạn. Nghe nói trong Nhân Tộc Huyền Vũ cảnh có cự quy "Tham Linh", cự quy này rất có thể là Lôi Quy. Trông con này tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng chưa phải là thực sự lớn." Thiếu phụ áo đen thấy không phải chân linh, lòng cũng buông lỏng, lấy làm kỳ lạ cũng nói.
"Tham Linh có thật sự là Lôi Quy hay không, ta cũng không rõ lắm. Nhưng nếu là vậy thì con Lôi Quy không bằng một phần vạn của Tham Linh cự quy. Cho dù vậy, nếu chúng ta chọc giận tới con cự quy này thì cũng khó giữ được cái mạng nhỏ, chi bằng né tránh con thú này là hay nhất!" Lũng Đông cười nói.
"Như vậy đây đúng là cơ duyên không nhỏ. Loại Lôi Quy này bình thường đều ẩn núp, ít khi lên mặt đất, người bình thường không có khả năng nhìn thấy. Nhưng khi nó trồi lên mặt đất thì chắc chắn có chuyện không hay, bởi nó xuất hiện ở đâu, thì nhất định nơi đó sẽ có lôi bạo. Lũng huynh mau đưa Linh Chu ra khỏi khu vực này thôi." Tiểu Hồng vừa gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra việc gì đó đáng sợ, sắc mặt tái nhợt vô cùng.kinh hoàng kêu lên.
"Lôi bạo?" Vừa nghe lời này, mọi người sắc mặt đều đại biến.
Lũng Đông xanh cả mặt, thân hình nhoáng lên một cái, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện ở đầu thuyền cách xa hơn mười trượng. Một tay khẽ lật, trong tay xuất ra một cái lệnh bài pháp khí.
Chỉ thấy hai tay cùng xoa lên lệnh bài, bốn phía Bạch Vân trải rộng; trong nháy mắt Linh Chu đột nhiên chuyển hướng, độn tốc ngày càng nhanh hơn, tiếp đến hóa thành một đạo bạch hồng bay thẳng hướng chân trời.
Nhưng khi Linh Chu chưa thoát ra ngoài được mười dặm, thì bóng đen trên không lại xuất hiện. Một tầng lam quang sáng lạn, tầng tà quang này dường như nhận được cái gì kích thích cho nên đột nhiên khuếch tán ra mọi phía, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kinh hãi không thôi.
Chỉ trong vài nhịp hít thở mọi người trên thuyền dùng mắt thường nhìn phía chân trời thấy một đạo lam tuyến nổ ầm ầm, trong đó có vô số điện quang đang chớp động, như ẩn chứa vô số yêu ma đang giương nanh múa vuốt bay đến.
"Đã sớm nghe nói lôi quy xuất hiện, thì nhất định có lôi bạo. Việc này quả nhiên không sai.
"Vài vị đạo hữu mau tới đây." Thanh niên có nốt ruồi đỏ vừa thấy tốc độ lam quang, hít một hơi lạnh, cao giọng quát to.
Kỳ thật không cần hắn nói, thanh niên bạch mi cùng thiếu phụ và đám người cũng đã sớm thấy lam quang đằng xa bay nhanh tới, thần sắc cũng không khá hơn chút nào.
Không nghĩ nhiều, hai người đều bấm quyết niệm chú, trên thân toát ra linh quang đến chói mắt, lưu chuyển không ngừng hướng đến phía trên linh chu.
Hàn Lập cùng thiếu nữ áo bào trắng cũng không chậm trễ mà lập tức hành động.
Nhất thời ba cỗ linh lực cùng hướng đến Linh Vân, đồng thời nhập vào trong. Bỗng nhiên dưới chân thuyền phát ra âm thanh, rồi đột nhiên rung lên. Bên ngoài, cảnh sắc hoàn toàn mơ hồ.
Trong nháy mắt, Linh Chu biến ảo thành một đạo lưu quang hư ảnh lập tức đã di chuyển đến chỗ khác.
Chẳng qua tốc độ của đạo lam tuyến cũng không chậm mà cũng sánh ngang Linh Chu, nó đang theo sát phía sau.
Điều này làm cho Lũng Đông và đám người hoảng sợ, thế mới biết lôi bạo trong truyền thuyết đáng sợ thế nào, quả là danh bất hư truyền.
Nhưng may mắn mấy người cùng liên thủ khiến độn tốc Linh Vân Chu phát huy tới cực hạn. Nếu thay vào đó là một Hóa Thần tu sĩ bình thường không am hiểu độn tốc, chỉ sợ căn bản trốn không thể trốn.
Đương nhiên Hàn Lập và mọi người không phải là Hóa Thần tu sĩ bình t hường, tất cả đều tự có được một ít bí thuật bảo mệnh, một mình thúc dục độn thuật, cũng không nhất định kém hơn linh chu bao nhiêu. Nhưng là làm như thế thì hậu quả cũng không ít, không chỉ đại thương nguyên khí mà chính là hao tổn huyết khí.
Tại thế giới hoang dã bước bước nguy hiểm này, ai cũng không dám mạo nhiên làm như vậy. Cho nên, lúc này đây Hàn Lập cùng đám người khu động Linh Vân Chu đều thật sự đồng tâm hiệp lực, làm cho Linh Chu một hơi liền đọn xa đến mấy vạn dặm.
Phía sau rốt cục không thấy bóng dáng lam quang, cũng không nghe thấy tiêng sấm nữa.
Mọi người lúc này trong lòng mới buông lỏng, linh quang bên ngoài thân chợt tắt, tất cả đều đã thu lại linh lực.
Độn tốc Linh Chu từng chút chậm lại.
" Nguy hiểm thật. Lần này cũng thật mệt, Hồng tiên tử phản ứng rất nhanh, nếu hơi chút chần chờ, bọn ta đều đã bị cuốn vào trong lôi bạo. Tuy rằng không nhất định là sẽ lạc ở trong đó, nhưng tuyệt đối khó có thể toàn thân trở ra." Lũng Đông thần sắc cuối cùng cũng khôi phục lại, hướng thiếu phụ mỉm cười nói.
"Thiếp thân cũng là may mắn. Tuy rằng Lôi Quy không nhỏ. Nhưng là nó cũng có tập tính riêng. Trong tộc tiểu muội từng có một vị trưởng bối, một mình đánh chết một con Lôi Quy, cho nên biết một ít thông tin là Lôi Quy đều ẩn núp ngầm, không dễ dàng trồi lên mặt đất, chỉ cảm ứng được nơi nào có lôi bạo bùng nổ, mới hiện thân hút lôi điện. Nhưng nếu là Lôi Quy trưởng thành thì trong cơ thể sẽ sinh ra hai khỏa dị châu, một viên dẫn lôi, một viên tích lôi."
Công dụng hai viên kỳ châu to lớn, nghe nói thần diệu vạn phần, cho dù người không có Lôi Linh Căn nếu có châu này cũng có thể dễ dàng thao túng lôi điện lực. Năm đó vị trưởng bối trong tộc kia đánh chết Lôi Quy, chỉ là một con ấu quy, cho nên vẫn chưa có được hai viên kỳ châu. Chẳng qua, Lôi Quy ẩn chứa lôi điện lực kinh người, cũng hiếm thấy, tất cả đều là những tài liệu luyện chế lôi thuộc tính bảo vật tuyệt hảo. Nếu là tu sĩ đại thần thông nào nhìn thấy được quy này, chỉ sợ ngược lại là mừng rỡ như điên." Tiểu Hồng lại cười khổ vài tiếng.
"Vị tiền bối kia có thể một mình liệp sát kỳ thú, nhất định là một trong mấy vị trưởng lão của quý tộc. Nhưng quy này đối với Hóa Thần chúng ta mà nói, chỉ việc quá mơ mộng hão huyền. Lần này có thể tránh được một kiếp, đã muốn xem như một đại vận." Thanh niên bạch mi lại nhếch miệng, tựa hồ vẫn nghĩ đến chuyện gặp phải Lôi Quy cùng lôi bạo việc mà sợ hãi không thôi.
"Chính xác! Lôi Quy tuy cả người là bảo, nhưng không có tu vi hợp thể thì căn bản không nên vọng tưởng. Hơn nữa lôi bạo vừa kết thúc, con thú này nhất định đã lặn xuống dưới mặt đất, không tìm ra tung tích. Đi thôi, hy vọng lộ trình tiếp theo có thể thuận lợi một chút." Lũng Đông gật đầu, thanh âm trầm xuống.
Thẳng tiến sâu vào thế giới hoang dã có hơn mười ngày ngắn ngủn, đã đụng phải kỳ thú có thể diệt sát bọn họ, khiến cho tất cả đều có tâm tình trầm trọng.
Những người khác đã trải một phen như vậy, hiển nhiên cũng không tán gẫu nhiều nữa mà liền quay lại tĩnh thất.
Hàn Lập vẫn bất động tại chỗ. Hắn từ đầu tới cuối vẫn trầm tư ít nói…
Chờ mọi người ở đầu thuyền lui về hết, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng lôi bạo dữ dội bùng nổ, ánh mắt chớp động không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài có vẻ hơi tiếc điều gì, mới trở lại đầu Ngọc Chu rồi khoanh chân ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT