Sau một tiếng quát, một đạo hỏa diễm hắc sắc bay ra, bỗng nhiên hóa thành một con quái điểu đen kịt, bóng loáng, lớn gần một trượng.
Hắc điểu giang hai cánh, không biết tại sao thoáng chốc kéo dài hơn ba mươi trượng xuất hiện ngay sau lão giả, bổ nhào về phía trước.
Hắc bào lão giả kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, tuy lão không quay đầu lại nhưng có vẻ như đã biết hết những gì phát sinh phía sau mình, lão không lưỡng lự quát to một tiếng. Một tay áo vung ngược về phía sau, tay kia thì vỗ lên thiên linh cái. Ngay lập tức một tiểu phiên màu xám và một ngọc phiến xanh biếc xuất hiện sau lưng. Thoáng chốc hóa thành hai màn quang hà dày đặc bao phủ thân hình vào bên trong.
Nhưng điều lạ lùng đột nhiên xảy ra.
Con hắc điểu bổ nhào tới trước đạo quang hà liền biến thành một ngọn lửa màu đen khí thế tó lớn.
Đạo quang hà vốn không phải bình thường, nhưng sau một tiếng "xuy xuy" liền hóa thành hư ảo. Ngay lập tức linh quang hộ thể của lão giả bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, trong nháy mắt bién thành yêu dị màu đen
Lão giả hô lên một tiếng, thân thể Nguyên Anh trong ngọn lửa cũng bị biến thành tro tàn.
Sau đó ngọn lửa màu đen hướng lên không trung, lại biến thành một con hắc điểu to lớn, bay về theo đường cũ.
Lúc này ở bên cạnh thi thể đại hán các đó hơn mười trượng, một bóng người uyển chuyển hiện thân, vẫy tay hướng về phía hắc điểu đang từ xa bay tới.
Hắc điểu lập tức hóa thành một luồng khói đen, thoáng chóc bay vào trong vòng tay biến mất dạng.
Mà bóng người đang định rời đi ấy chính là một cung trang thiếu phụ.
Nàng ta lạnh lùng đưa mắt nhìn nơi xa xa lão giả táng thân, lại liếc nhìn huyền phù trước thi thể, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.
"Chính là một gã tu sĩ Nguyên Anh của Minh Thi Cốc. Ngay cả Linh cầm của Bổn cung cũng không đối phó được cũng dám lén lút đi theo bổn cung. Hóa Thi thụât của Minh Thi Cốc cũng có chút thần diệu, cái này có thể cải tạo thân thể lúc tạm thời, đúng lúc ta cần dùng tới".
Vừa nói xong cung trang mỹ phụ hé miệng, một dám ô quang lớn bay ra, chợt lóe lên bay vào trong thân thể của đại hán mặc tử bào.
Hai tay thiếu phụ lập tức niệm thần chú, miệng lẩm bẩm.
Một lát sau, trên thi thể đại hán bỗng nhiên xuất hiện một tầng hắc mang lóe lên rồi biến mất.
Thân hình đại hán lay động, hai chân đứng dậy trước mặt cung trang thiếu phụ, ánh mắt cứng đơ, dáng vẻ không linh hoạt.
Cung trang thiếu phụ khẽ lật tay, một viên Huyết Hồng châu xuất hiện, nàng vung tay viên châu bay tới phía đại hán.
Tử bào đại hán đờ đẫn hé miệng, nuốt viên châu vào trong bụng.
Nhìn cảnh này mặt thiếu phụ lộ một tia quỷ dị, miệng lay dộng nhưng không phát ra âm thanh. Cùng lúc đó sắc mặt dại hán đột nhiên trở nên giống như thiếu phụ. Trong miệng Tử bào dại hán bỗng nhiên truyền ra âm thanh độc nhất vô nhị như khi còn sống.
"Chính xác, chính xác. Nếu không có tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện, hẳn là sẽ không phát hiện khối thân thể dị thường này. Phân thân một chút đủ để ứng phó với tât cả mọi chuyện hiện nay".
Cung trang thiếu phụ cười khanh khách, thân hình nhoáng lên, ngay lập tức biến mất.
Chỉ còn tử bào đại hán đứng bất động ngay tại chỗ.
Không biết trải qua bao lâu, ánh mắt tử bào đại hán lóe lên, hắn nhấc chân bước đi, rong nháy mắt đã biến mất trong rừng rậm
Ngay sau đó khu vực này lập tức trở nên yên tĩnh như chưa có sự việc gì xảy ra.
Trong lúc đó, trong căn nhà gỗ của Phương phu nhân, Hàn Lập nghe đối phương giảng giải tất cả, trên mặt hắn hiện lên vẻ trầm tư.
"Theo như phu nhân nói là muốn tại hạ đi trợ giúp đám người Tần tiên sư tới sào huyệt của yêu thú, lấy một gốc cây gọi là: Thất Diệp Âm Huyết chi linh thảo. Nhưng con đường duy nhất tới Linh thảo đã bị yêu thú cài đặt một loại kim hành cấm chế. Yêu cầu một gã da dày thịt béo, hơn nữa khí lực mạnh hơn Luyện Thể Sĩ đi bài trừ cấm chế phải không?" Hàn Lập chậm rãi nói.
"Đúng như Hàn huynh đệ nói. Tuy rằng tu vi của chúng ta có thể dễ dàng bài trừ cấm chế, nhưng trong lúc vận dụng pháp lực rất dễ bị yêu thú trong có phát hiện, nó sẽ nuốt Linh thảo trước. Vì thể chỉ có thể tìm một phàm nhân không có pháplực lặng lẽ đi nàngi trừ cấm chế. Đương nhiên Tần mỗ sẽ không để Hàn huynh đệ mạo hiểm vô ích, sau này nhất định sẽ hậu tạ" Cẩm bào nam tử vội vàng nói.
"Hậu tạ?" Mắt Hàn Lập chớp chớp.
"Chính xác. Đạo hữu có nghe nói tới Cửu Huyền Minh Ngọc đầm của bổn tông không? Nơi chỗ nước sâu của dầm có một sức mạnh cổ quái. Đối với người tu tiên chúng tôi, không có tác dụng lớn. Nhưng đối với phàm nhân tu luyện Thể thuật mà nói thì có tác dụng vô cùng to lớn, có thể kích thích toàn thân, trợ giúp đột phá một lần Bình cảnh. Đương nhiên cái này chỉ dùng một lần, không dùng được lần thứ hai. Bởi vậy có không ít Luyện Thể Sĩ giao hảo với bổn tông, trong đó có đủ cao giai Luyện Thể Sĩ. Chỉ cần các hạ giúp chúng ta lấy được linh dược, sư huynh đệ chúng ta sẽ cho đạo hữu cơ hội ngâm trong nước. Hàn huynh đệ cảm thấy thế nào?" Cẩm bào nam tử nói.
"Cửu Huyền Minh Ngọc đầm, đây là lần đầu tiên tại hạ nghe thấy". Hàn Lập nhíu mày, dáng vẻ chần chừ.
"Hình như đạo hữu xuất thân nơi xa xôi, không biết việc này cũng không có gì ngac nhiên. Dù sao Kim Ngọc Tông chúng tôi là một đại tông môn, Luyện Thể Sĩ nào quanh đây cũng đều biết. Chỉ nghe ngóng một chút là biết thật hay giả". Nam tử họ Thái mỉm cười nói.
Hàn Lập nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi hắn trầm giọng hỏi: "Chỉ cần hiệp trợ bài trừ một đạo cấm chế. Những thứ khác có cần tại hạ ra tay không?"
"Cái này đương nhiên. Chúng ta mời Hàn huynh đệ ra tay chính là vì đối phó với kim hành cấm chế. Việc khác cứ giao cho mấy sư huynh đệ ta. Thú triều bùng nổ, yêu thú ở xung quanh sào huyệt chắc chắn giảm bớt. Yêu thú trong yêu thú sào cũng không còn bao nhiêu. Điều đáng tiếc là Án Viễn thành bị hạ quá sớm, chỉ e trong yêu thú sào vẫn có nhiều yêu thú" Cẩm bào nam tử thấy Hàn Lập đã động tâm, mừng rỡ nói.
Hàn Lập nghe vậy, trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Nói thật nếu không có cái gọi là Cửu Huyền Minnh Ngọc đầm mà thay bằng những thứ khác, Hàn Lập chắc chắc sẽ không thay mấy tiểu bối này lấy vật âm huyết gì đó. Loại linh thảo này hữu dụng với tu sĩ Kết Đan, nhưng không chút hấp dẫn với hắn. Nhưng đột nhiên có thể trợ giúp vượt qua bình cảnh Luyện Thể thuật, đây chính là thứ không thể tốt hơn. Có thể giúp hắn mười năm khổ tu. Hiện tại hắn phải giành giật từng giây, giúp hắn sớm tu luyện đại thành Kim Cương quyết chính là điều hấp dẫn không thể tốt hơn. Mà cái kim hành cấm chế, đối với đại sư trận pháp như hắn cho dù không dùng sức mạnh đang ẩn dấu, việc loại trừ cũng dễ như trở bàn tay: "Được, chỉ cần có thể để tại hạ tin tưởng sau khi trợ giúp các vị lấy Âm Huyết, có thể tiến vào Cửu Huyền Minh Ngọc một lần, tại hạ sẽ đáp ứng việc này" Hàn Lập đã quyết định, hắn không khách khí nhìn chằm chằm nam tử họ Thái nói.
Nếu đối phương đã không coi hắn là Luyện Thể Sĩ bình thường, hắn đương nhiên cũng không cần giấu giếm.
Thấy khẩu khí của Hàn Lập biến đổi, Phương phu nhân và Phan Thanh đều thấy ngạc nhiên. Nhưng Phương phu nhân là Thất Khiếu Linh Lung chi nhân, suy nghĩ một lát thì bừng tỉnh. Không rõ nàng nghĩ gì, sắc mặt nàng không chút cười nói bất kỳ điều gì. "Hàn huynh đệ muốn có cam kết. Cái này cũng không dễ dàng gi. Mấy vị sư đệ hãy đi lấy vật đó đi" Nam tử họ Thái nói xong, tay ông ta hướng về trữ vật nơi cổ tay, lập tức một ngọc bội mù dương xuất hiện trong tay.
Phan Thanh và một đôi nam nữ trẻ tuổi khác cũng lấy ra một kiện đồ vật tương tự.
Cẩm bào nam tử thu ngọc bội lại, đưa cho Hàn Lập xem: "Đây là" Hàn Lập liếc mắt xem xét ngọc bội đó rồi cau mày hỏi.
"Bên trong đã được trưởng bối trong tông môn thi pháp , ẩn chứa một ít tinh hồn, vốn là một đôi. Chỉ cần đệ tử bổn tông rời khỏi tông môn, chỉ được mang một cái, để lại một cái. Vạn nhất bị ngộ hại, trưởng bối tông môn có thể tìm thấy. Đương nhiên nếu ngọc bội này bị hủy, tâm thần ta cũng bị hao tổn, không có lợi cho tu vi sau này. Chúng ta giao cái này cho Hàn huynh đệ bảo quản, có thể thấy thành ý của chúng ta. Nếu Hàn huynh đệ không tin, tại hạ không còn cách nào khác".
"Tại hạ tin tưởng Thái huynh không phải là người bất tín." Dù Hàn Lập không thả thần niệm ra ngoài cơ thể nhưng hắn có thể nhìn qua Minh Thanh Linh Thủy vô số lần, dù hắn không quán chú pháp lực, ở khoảng cách gần như vậy hắn có thể nhìn ra trong ngọc bội ẩn chứa hồn lực, thật sự bọn họ không nói sai nên hắn mỉm cười nói.
Sau đó hắn thu ngọc bội vào trong lòng.
Cho dù ngọc bội thực sự có vấn đề. Nhưng bằng vào thần thông của hắn nào có thể để bọn tùy tiện nuốt lời.
Hàn Lập thực sự đồng ý, mấy người Cẩm bào nam tử thật sự cao hứng, ngồi nói chuyện phiếm một lát rồi hẹn nghỉ ngơi hồi phục một ngày, sau đó mấy người cáo từ rời đi.
Hàn Lập được an bài ở trong một nhà gỗ hơi nhỏ khác để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong nháy mắt một ngày một đêm trôi qua bình yên vô sự, khi màn đêm hôm sau buông xuống, cả khu rừng nơi nhân loại tụ tập bỗng náo loạn cả lên.
An Viễn thành chủ đột bình an nhiên xuất hiện trong doanh địa khiến cho những người khác xôn xao hẳn lên.
Thậm chí Phương phu nhân cũng ly khai nhà gỗ tự mình tới bái kiến vị Triệu thành chủ này.
Sau khi Hàn Lập nghe tin này trong đầu hắn nhanh chóng khuôn mặt của nữ tử "Đại Nhi" kia, hắn lập tức vô cùng kinh ngạc. Nàng ta có thể tìm tới người thân của mình, thật sự an toàn rồi.
Không bao lâu sau có người tới gọi Hàn Lập đi.
Thì ra vị Triệu thành chủ này thương lượng với thủ hạ của mình, định đưa cháu gái đi Thiên Nguyên thành, nương tựa chỗ một bằng hữu tốt. Vấn đề là trước khi đi nữ đồng "Đại Nhi" nhất định đòi gặp Hàn Lập.
Triệu thành chủ cũng muốn nhân tiện cám ơn ân nhân cứu mạng cháu gái mình.
Hàn Lập nghe vậy suy nghĩ một lát rồi đồng ý ra khỏi nhà gỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT