Chỉ Khoảng nửa khắc, Hàn lập bay tới một nơi bằng phẳng ở giữa sườn dốc của một ngọn núi nhỏ, sau đó hạ xuống. Nhìn vách đá bằng phẳng trước mặt, tay áo liền vung lên, nhất thời từ trong đó tuôn ra một cỗ Thanh hà, cuốn tới vách đá.
 
"Phốc"
 
Một tiếng vang lên . Thanh hà đánh lên trên vách đá, đột nhiên một cỗ hà quang bộc phát toả ra.
 
Ngay sau đó vách đá giống như là một cái ảo ảnh, mơ hồ hiện ra một cái Thạch Môn (cửa đá ) cao khoảng mấy trượng . Trên Thạch môn có bạch sắc Linh quang chớp động không ngừng, vừa nhìn là biết đó chính là một cái cấm chế bảo vệ phía ngoài cửa động.
 
Hàn Lập đánh giá vài lần, liền khoát tay thả ra một đạo hoả quang, nhất thời loé lên rồi nhập vào trong Thạch Môn không thấy bóng dáng
 
Sau một lát, từ trong thạch môn truyền ra một thanh âm dễ nghe mang đầy kinh hỉ :
 
"Nguyên lai là Hàn tiền bối đã tới, Thỉnh tiền bối chờ trong giây lát, vợ chồng vãn bối sẽ đi ra nghênh tiếp tiền bối.
 
Từ khi thanh âm truyền ra, chỉ sau mấy lần hô hấp, bạch quang trên thạch môn liền chớp động vài cái, rồi trở lại bình thường . Tiếp theo một thanh âm "
ầm . ầm" vang lên . thạch môn bắt đầu chậm rãi mở ra . Sau đó từ bên trong đi ra một nam hai nữ .
 
Đúng là vợ chồng Văn Tư Nguyệt cùng con gái Điền Cầm Nhi.
 
Hàn Lập ánh mắt đảo qua trên mặt thiếu nữ Điền Cầm Nhi trong lòng cảm giác nao nao
 
Bởi vì trước kia thiếu nữ có khuôn mặt vàng khô, thân hình thì gày gộc, nhưng giờ phút này đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, mặt mày xinh đẹp mơ hồ mang vài phần kiều mị.
 
Xem ra sau khi thiếu nữ này độc tính được hoá giải, rồi điều dưỡng một thời gian, đã khôi phục lại dung mạo vốn có.
 
"
Tham kiến Hàn tiền bối ! không nghĩ tới tiền bối nhanh như vậy đã tới, Tư Nguyệt không có từ xa nghênh tiếp, rất mong tiền bối lượng thứ!" Bởi vì trong mấy người ở đây chỉ có Văn Tư Nguyệt là có chút quen biết Hàn Lập, nên thiếu Phụ xinh đẹp này mới chủ động chỉnh đốn y phục tiến lên thi lễ với Hàn Lập, trên mặt mang vẻ tươi cười nói.
 
"
Việc của ta tương đối thuận lợi, cũng không có gặp cái gì trắc trở, nên so với kế hoạch, tự nhiên là sớm hơn một chút." Hàn Lập khoát tay chặn lại, làm cho ba người không cần đa lễ .
 
"
Kỳ thực, vợ chồng vãn bối sớm đã đợi tiền bối tới. trước tiên xin mời tiền bối hãy vào trong động phủ an toạ ." Văn Tư Nguyệt sau sau đó mỉm cười, rồi nghiêng mình sang một bên, nhu thuận nói.
 
"
Uh ! Cũng tốt. Ta cũng muốn mau tróng kiểm tra xem nha đầu kia, đối với trận pháp mà ta đưa cho lĩnh ngộ như thế nào. Nếu thật sự có thể làm cho ta hài lòng, ta có thể đem nàng thu làm đệ tử." Hàn lập gật gật đầu, thanh sắc bất động nói , Sau đó lại liếc mắt quan sát cô gái một cái.
 
Điền Cầm Nhi bị Hàn lập nhìn như vậy, trên mặt liền ửng hồng, vội vàng cúi đầu xuống.
 
Mà Văn Tư Nguyệt cùng trung niên họ Điền vừa nghe thấy như vậy liền mừng rỡ, vội vàng mời Hàn Lập vào bên trong động phủ.
 
Hàn Lập vào trong động phủ cũng đã một ngày một đêm. Trong thời gian này bốn gã Trúc Cơ Kỳ, đệ tử của vợ chồng Văn Tư Nguyệt cũng đến động phủ bái kiến Hàn Lập một lần, trong đó lão giả còn dẫn theo một gã thiếu niên khoảng bảy, tám tuổi, bọn họ đồng dạng tiến vào trong động phủ, nhưng không có lập tức đi ra.
 
Tiếp một ngày sau đó, từ trong tiểu sơn bắn ra một đạo thanh hồng nhanh tróng bay đi, trong độn quang loáng thoáng nhìn thấy hai người một nam, một nữ, sau vài lần chớp động đạo thanh hồng liền nhanh tróng biến mất ở cuối chân trời.
 
------o0o-------
 
Một tháng sau, tại một địa phương trong đại lục khoảng cách so với Loạn Tinh Hải không biết bao nhiêu ngàn vạn dặm. Trong một cái hạp cốc ở một khu vực hoang vu tại cảnh nội của Thiên Nam Việt Quốc . Có vài tên tu sĩ đang ngự khí phí hành là là phía trên hạp cốc, thân hình vô cùng tiêu sái, nhưng độn tốc lại cực kỳ chậm chạp . Nhìn qua là biết đó là những tu sĩ cấp thấp .
 
Mấy tên tu sĩ này trên người mặc hắc bào, sau một thời gian ngắn phi hành, đột nhiên hướng tới một bên vách đá của hạp cốc bay tới. thoáng cái mấy tên đã tới trước một cái động quật nằm ở một nơi khó phát hiện .
 
Sau khi mấy tên đi vào trong động quật khoảng mười trượng. thì trước mắt hiện ra một cái thạch môn trên đó bố chí một cái cấm chế, có linh quang chớp động không ngừng.
 
Một gã hắc bào Đại hắn có khuôn mặt hung ác xem ra là người cầm đầu . Hắn bước vài bước tiến đến trước của đá. Sau đó hai tay hắn bắt quyết, trong miệng đồng thời lẩm bẩm niệm thần chú . Sau một lúc hắn giơ tay lên, rồi đánh ra một đạo pháp quyết, sau khi đạo pháp quyết bắn ra liền loé lên , lướt tới cửa đá , rồi nhập vào trong đó, tạo lên một tia linh quang chớp động.
 
tiếp đó thạch môn liền nhẹ nhàng từ từ mở ra.
 
"
Hoá ra là mấy vị sư đệ đã tới rồi?" mấy người chưa kịp đi vào, thì trong động vang lên một âm thanh mang phần uể oải truyền ra. Sau đó một đoàn hắc khí từ trong động bắn ra, tiếp đó loé lên đến trước mặt đại hán thì dừng lại, sau khi âm khí tan đi, thì hiện ra một tên Lão giả có khuôn mặt tái nhợt.
 
"
oh ! ta tưởng là ai, hoá ra là Mạnh sự đệ . Chẳng lẽ lần này đệ tử thay phiên canh gác ở đây là sư đệ?" Nguyên bản khuôn mặt lão giả đang uể oải, nhưng sau khi vừa nhìn thấy đại hán liền cảm thấy nao nao, nhưng ngay lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười bước tới.
 
Điều này cũng khó trách, vì Đại hán có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ còn Lão giả mới chỉ đạt Trúc Cơ Sơ Kỳ . Tự nhiên là không dám chậm trễ.
 
"
Đúng vậy, Phạm sư huynh ! Ta phụng mệnh tới đây thay sư huynh trông coi khu Linh Quáng này. Không biết bên trong động quật có phải là lối vào khoáng mạch ?" Đại hán cũng không có khách khí, mặt không chút biến đổi trực tiếp hỏi.
 
"
Ha … ha ! tính tình của Mạnh sư đệ đúng thật là quá nôn nóng . Lối vào Linh quáng đúng là ở bên trong. Nhưng mà sư đệ cũng chỉ có mang mấy người này tới đây sao? Hình như là nhân thủ còn hơi ít?" Lão giả đánh giá mấy người phía sau lưng Đại Hán, có chút kỳ quái hỏi.
 
"
Hiện tại, Quỉ Linh Môn của chúng ta không thể so sánh với năm xưa . Đại bộ phận đệ tử đều tập chung để phòng bị Ngự Linh Tông cùng với Ma Diễm Môn . Chỉ có ta là chịu khổ bị phái từ Chấp Sự Đường tới nơi đây. Cũng may nơi đây cũng được coi như là nằm phía sâu trong lãnh địa của bổn môn, ở đây cũng chỉ là trông nom một ít phàm nhân mà thôi, bọn chúng cũng chẳng làm lên cơm cháo gì" Nghe khẩu khí của đại hán, tựa hồ như là cũng rất bất mãn.
 
"
Nói như vậy cũng có lý, chỉ có điều sau này Mạnh sự đệ phải vất vả một chút." Lão giả nghe thấy Đại hán nói như vậy, cũng chỉ có bất đắc dĩ gật gật đầu
 
"
Được rồi, trước tiên Sư Huynh hãy dẫn ta đi xem xung quanh khoáng mạch này, để cho ta lắm bắt được tình hình nơi đây đã rồi mới nói tiếp." ánh mắt đại hán liếc mắt nhìn vào trong động quật một cái, rồi nói.
 
"
Việc này là tự nhiên. Sư đệ hãy đi theo ta." Lão giả gật gật đầu, liền bắt quyết niệm thần chú. Sau khi đám người đi vào liền đem cửa đá khép lại . Rồi mang theo Đại hán cùng đám người phía sau hướng vào phía sâu trong động quật đi tới
 
Kết quả sau một hồi rẽ ngang, rẽ dọc thì đoàn người đi tới trước một khe nứt, bề rộng khoảng trừng mấy trượng, bên trong khe nứt lờ mờ thấy bạch quang chớp động, mơ hồ ăn sâu xuống lòng đất.
 
Mà trước cửa nối vào khe nứt, còn có hai gã hắc bào tu sĩ có tu vi Luyện Khí Kỳ đang khoanh chân ngồi ở hai bên . Nhưng vừa thấy Lão giả cùng Đại hán đồng thời đi tới, thì hai gã này đều cả kinh, vội vàng đứng lên thi lễ.
 
Lão giả lạnh nhạt khoát tay chặn lại, liền trực tiếp mang theo đại hán và đám người đi vào trong khe nứt .
 
Sau một khắc đồng hồ. Lão giả mang đám người Đại hán đi quanh co hơn một nửa các thông đạo ở trong lòng đất của mạch khoáng . các thông đạo ở đây quả thật là rầy đặc và ngoằn nghèo, tại trong thông đạo có những thanh niên trai tráng người phàm tục đang vất vả đào bới linh thạch.
 
Lão giả một bên vừa dẫn đường một bên vừa giới thiệu, tựa hồ như đối với nơi này cực kỳ quen thuộc.
 
Cái này cũng khó trách! Mặc cho ai ở đây cũng vậy, chỉ cần ở đây hơn mười năm là có thể nhắm mắt lại cũng có thể nhận biết được hết các thông đạo ở đây
 
Đại hán một bên đi theo sắc mặt âm trầm im lặng lắng nghe . Cũng không có mở miệng nói chuyện.
 
Mấy người lại tiếp tục đi tiếp. sau khi tới một ngã rẽ, bỗng nhiên thấy phía trước ngã rẽ xuất hiện một cái thông đạo đi xuống phía dưới, tựa hồ như thông đạo này có thể đi sâu hơn nữa xuống dưới đất.
 
Lão giả sau khi nhìn thấy cái thông đạo này thì khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu, nhưng lại không tiếp tục dẫn đám người Đại hán đi tiếp xuống phía dưới . Mà quay người lại muốn dẫn đám người này quay trở về.
 
"
Phạm sư huynh, đường này thông tới chỗ nào? Vì sao lại không tiếp tục dẫn chúng ta đi xem?" Đại hán liếc nhìn cái thông đạo này vài lần, rồi dừng cước bộ, có chút kỳ quái hỏi.
 
"
Nhiều năm trước ở nơi này từng là một cái cấm địa, Trong môn từng phái một số đệ tử chuyên môn trông coi ở đây, nhưng hiện giờ sớm đã bỏ qua. Những người trông coi ở đây cũng đều gọi trở về." Lão giả tuỳ ý trả lời.
 
"
Cấm địa? rốt cuộc bên trong chứa cái bí mật gì? Vì sao lại bỏ đi …" Đại hán vừa nghe thấy lời này, liền cảm thấy hứng thú hỏi.
 
"
Bên trong cũng không có cái gì, chỉ là một cái Truyền Tống Trận mà thôi, Tuy nhiên cái Truyền Tống Trận này đã hoang phế từ lâu, căn bản là không thể sử dụng được. Về phần tại sao lúc trước nó trở thành cấm địa, rồi sau đó lại bị huỷ bỏ. Vi huynh cũng không rõ lắm, hình như cùng với Vương Thiền sư thúc có chút quan hệ." Lão giả chần chờ một chút, tựa hồ cảm thấy không có gì quan trọng, nên vẫn nói chi tiết cho đại hán.
 
"
Hoá ra là liên quan tới Vương sư thúc." Đại hán bỗng nhiên cả kinh, lời nói trong miệng đột nhiên ngừng lại, tựa hồ như có điều gì đó cực kỳ kiêng kỵ
 
"
Sư đệ biết thế là được rồi. Việc liên quan tới Vương sư thúc, cũng không phải ta và ngươi có thể nghị luận được." Lão giả đưa mắt rồi cười ha ha, đầy thâm ý nói.
 
"
Nếu là như vậy, trước mắt sư huynh có thể dẫn ta tới quan sát một lúc. Không dối gạt sư huynh, mấy năm nay sư đệ có nghiên cứu qua về trận pháp chi đạo, đối với cỗ Truyền Tống Trận này cũng có chút hiếu kỳ." Đại hán sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên nói.
 
"
Sư đệ đang nghiên cứu về trận pháp chi đạo? Nếu đi vào trong đó có thể hơi xa, cũng phải tiêu phí không ít thời gian." Lão giả nghe thấy vậy có chút ngạc nhiên, trên mặt mang vài phần cổ quái.
 
"
Phậm sư huynh cũng không nên kỳ quái. Ta cũng biết nếu tham lam quá cũng không tốt. Nhưng hiện giờ ta tu luyện đã gặp phải bình cảnh, cũng chỉ có cách dùng tất cả các loại phương pháp để kích thích một chút. Nói không chừng trong quá trình nghiên cứu trận pháp chi đạo ta có thể đột phá." Đại hán thở dài nói.
 
"
Nếu là như vậy, Sư huynh sẽ dẫn đường đưa đệ tới đó . tuy nhiên nếu thật sự muốn nghiên cứu cỗ Truyền Tống Trận này, tốt nhất là sư đệ tìm vào thời gian khác …" Lão giả nghe đại hán nói như vậy, cũng chỉ có thể nói như vậy.
 
Đại hán nghe thấy vậy, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.
 
Vì vậy, một hàng mấy người lại tiếp tục hướng về phía thông đạo đi tới.
 
Trong nháy mắt mấy người liền tiến sâu vào trong thông đạo.
 
Quanh quanh, co co ước chừng thời gian ăn xong một bữa cơm, dưới sự hướng dẫn của lão giả, đám người dễ dàng đi lại trong động mà không bị lạc đường .
 
Nơi đây cũng giống như một cái mê cung nhỏ. Nhưng dựa theo một chút các loại ký hiệu được lưu lại trong thông đạo. Đám người rốt cuộc cũng ngừng lại trước một cái động quật có diện tích không nhỏ.
 
Bởi vì tại đây, trong một góc của động quật, có một cỗ Truyền Tống Trận hình lục giác mang phong cách cổ xưa.
 
"
Sự đệ, chính là nơi này!" Lão giả hướng về phía cỗ truyền tống trận một vài bước, rồi quay đầu hướng đại hán nói.
 
"
chậc …châc ! Đây là thượng cổ Truyền Tống Trận. Ta trước kia cũng có xem qua ở trên một số điển tịch cũng có giới thiệu sơ lược qua. Nhưng thực tế thì sư đệ ta cũng chưa có cơ hội nhìn thấy."
 
Đại hán vừa mới nhìn thấy cỗ Truyền Tống Trận, nhất thời hai mắt sáng ngời, sau đó đi tới vài bước, rồi đi xung quanh vài vòng, tiếp đó lại ngưng thần quan sát kỹ.
 
Lão giả thì đứng một bên đưa tay vuốt râu, mỉm cười không nói gì.
 
Về phần vài tên đệ tử có tu vi Luyện Khí Kỳ, tuy rằng trong lòng cũng có chút tò mò, nhưng cũng không dám cùng đại hán sóng vai đứng cùng , chỉ thành thành thật thật đứng đợi ở lối vào.
 
"
Nghe người ta nói, cỗ Truyền Tống Trận này vẫn còn hoàn hảo, không có tổn hao gì. sở dĩ không thể dùng được, là do phía bên kia pháp trận xảy ra vấn đề. Nếu không, lão phu cũng rất muốn biết cỗ Truyền Tống Trận này rốt cuộc có thể thông tới nơi nào.
 
Mà sau này thời gian còn dài, sư đệ phải ở đây trấn thủ hơn mười năm, khi đó hãy dùng thời gian nghiên cứu, còn bây giờ chúng ta hãy về trước đã …" Sau khi đợi Đại hán quan sát một lúc lâu, lão giả cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, trong miệng tuỳ ý nói vài câu, rồi thúc giục đại hán trở về.
 
"
Trở về ! Ta nghĩ cũng không cần. Nơi này cũng khá là yên tĩnh, sư huynh cũng có thể an nghĩ vĩnh viễn ở nơi này. Đang đưa lưng về phía lão giả, Đại hán cũng không thèm ngoảnh đầu lại, trong miệng liền phát ra lời nói đầy quỉ dị
 
Lão giả nghe thấy như vậy trong lòng cả kinh, trong lòng cảm thấy rùng mình, nhưng chưa kịp có phản ứng gì, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh.
 
Một đạo kiếm quanh chợt loé lên lướt qua, chiếc đầu liền lăn xuống đất.
 
Còn thân thể không đầu của lão giả khẽ nhoáng lên một cái, rồi ngã quỵ trên mặt đất !
 
.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play