- Ta là ai sao? Chuyện này cũng không quan trọng, vừa rồi nếu như ngươi tiếp nhận chấp chưởng Thiên đạo sẽ không có cơ hội đột phá khỏi phiến thiên địa kia, ngươi sẽ tự mình làm khó mình. Ta thật không ngờ ngươi lại không muốn chấp chưởng Thiên đạo, thứ làm cho ta kinh ngạc là không ngờ ngươi lại diễn hóa áo nghĩa hỗn độn, quả thực bất phàm. Nhưng mà tin rằng chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt, thế giới bên ngoài mênh mông vô cùng, tất nhiên phải lưu lạc một phen. Ta tin rằng tên Bàn Cổ kia nếu như biết ngươi sẽ rất hứng thú, rất có thể sẽ tới đây một phen.

Âm thanh trong vũ trụ thời không truyền ra.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong ngân hà, sau đó nói:

- Có một ngày tự nhiên ta sẽ tới đó, nhưng mà bây giờ còn không phải là lúc, có một chút chuyện ta cần phải làm.

- Ha ha, vậy được rồi, đến lúc đó nhớ rõ tới tìm ta.

Trên Linh Vũ đại lục, hàng ức vạn sinh linh run rẩy kinh hãi dần dần bình tĩnh lại, thiên địa đã sớm sáng rõ, thiên uy biến mất không còn tung tích, tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Thế nhưng ánh mắt của hàng vạn ức sinh linh vẫn nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong trời xanh.

Bỗng nhiên, đồng từ của hàng ức vạn sinh linh co rút lại, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn thấy ở chỗ sâu trong trời xanh có một đạo thân ảnh từ từ bước ra, thân ảnh từ trên trời giáng xuống, giống như là vượt qua thời không vô tận tiến tới, đây chính là đạo thân ảnh mặc áo bào xanh đã sớm biến mất trên không trung.

Đạo thân ảnh mặc áo bào xanh này càng gần, từng ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong trời xanh, trên đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia có khí tức bình thản, tĩnh lặng như mặt nước, thế nhưng lại giống như thiên thần hàng lâm.

- Thành công rồi sao?

Nhìn đạo thân ảnh mặc áo bào xanh giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống kia, thân hình Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên theo đó cũng run lên, lúc trước hắn cùng với Đông Hoàng Thái Huyền an bài, rốt cuộc cũng thành công.

- Là phụ thân, phụ thân trở về rồi.

Đám người Lục Kinh Vân, Lục Du Thược lăng không đứng lơ lửng, đặt chân trên trời xanh, nhìn thấy đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia, từng đạo âm thanh mừng rỡ vang vọng.

Trong Phi Linh môn, mấy đạo thân ảnh xinh đẹp phóng lên trên trời cao, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia, tất cả đều là nữ tử khuynh quốc khuynh thành.

- Phụ thân.

Lục Lộ đã không còn giống như ngày trước, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang màu tím hưng phấn phóng tới trước mặt đạo thân ảnh màu xanh trên trời kia.

- Không có việc gì, phụ thân trở về rồi.

Tay vuốt ve mái tóc của nha đầu Lục Lộ, Lục Thiếu Du mỉm cười, một bước bước qua trời cao, giống như có thể kéo ngắn khoảng cách trong thiên địa này, hắn lập tức đi tới trước mặt Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên nói:

- Sư phụ.

- Thành công rồi quay trở lại sao?

Bát Hoang Thánh Tôn nhìn nam tử mặc áo bào xanh trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mông.

Lục Thiếu Du gật đầu, mỉm cười nói:

- Vâng, bước ra khỏi được phiến thiên địa này, bên ngoài còn có phiến thiên địa khác, chúng ta xuống dưới rồi trò chuyện a.

- Tốt.

Bát Hoang Thánh Tôn mỉm cười, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thường, tất cả mọi chuyện khiến cho hắn rung động, vô số năm trước hắn và Đông Hoàng Thái Huyền cũng đã sớm đoán ra chuyện này.

Xuân đi thu tới, nóng lạnh luân phiên...

Trên đại lục Linh Vũ, Vân Dương Tông vẫn là sơn môn đỉnh cấp, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có thể so sánh với Tứ đại Thú Hoàng tộc.

Hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu rọi xuống, Vân Dương Tông như được phủ thêm một mảnh kim quang, kim quang giống như mây mù cực kỳ rạng rỡ, nhìn qua cực kỳ đồ sộ.

Một ngọn núi cực lớn lúc này cũng bị quang mang bao phủ, bên trên có một mảng lớn kiến trúc, thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh ầm ầm, một mảng lớn đệ tử trẻ tuổi đang tu luyện vũ kỹ.

Một lão giả áo lam đang chắp tay từ từ đi lại, nhìn đám đệ tử trẻ tuổi kia, ánh mắt sáng ngời mà có thần, nói:

- Đám oắt con nhà các ngươi, cố gắng cho ta một chút. Nhớ ngày đó Lục sư thúc tổ ngươi tu luyện còn cố gắng hơn các ngươi rất nhiều, ai dám lười biếng ta sẽ ngay lập tức trục xuất kẻ đó khỏi sư môn, tránh cho sư môn mất mặt, tránh làm cho Lục sư thúc tổ các ngươi mất mặt.

Đám đệ tử trẻ tuổi này nghe vậy càng thêm cố gắng, trong mắt tràn ngập khát vọng, ai cũng không muốn bị trục xuất sư môn, bọn họ phải đánh vỡ đầu mới có thể gia nhập được vào làm môn hạ của Vũ thị, trên đại lục này tất cả những người trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại đều muốn gia nhập môn hạ Vũ thị của Thái thượng trưởng lão Vân Dương Tông, phải biết rằng Vũ thái thượng trưởng lão chính là sư phụ của Ngũ Hành Đại đế Lục Thiếu Du đại nhân, có thể cùng môn môn với Ngũ Hành Đại đế, chuyện này đủ để làm rạng rỡ tổ tông, nếu như có cơ hội ở sư môn gặp được Lục sư thúc tổ mà nói, nếu như được tùy tiện chỉ điểm một hai thì chính là cơ duyên vô cùng của cả đời mỗi người.

- Được rồi, chàng còn ra đó làm gì? Bọn họ vừa mới nhập môn, cũng không cần chàng bận tâm.

Âm thanh mềm mại truyền tới, một mỹ phụ nhân đi tới bên người lão giả áo lam rồi mỉm cười.

Lão giả áo lam quay đầu lại, mỉm cười, sau đó mở miệng cười nói:

- Ta sợ đám đám tiểu tử này lười biếng, bọn chúng cũng không có cố gắng như Thiếu Du lúc trước.

- Đúng vậy, sư phụ, những đệ tử này người để chúng con nhìn là được rồi.

- Sư tổ, những đệ tử này để cho những hậu bối trông coi là được rồi.

Lão giả áo lam nói xong, lập tức có mấy lão giả khác cùng với không ít đại hán, phụ nhân cung kính đi tới.

- Các con trông coi bọn chúng thì có tác dụng gì, tu luyện lâu như vậy vẫn là Niết Bàn cảnh và Đại Đạo cảnh, tất cả cố gắng lĩnh ngộ một chút cho ta, bằng không ngay cả các con ta cũng trục xuất sư muôn, đỡ khiến cho ta tức giận.

Lão giả áo lam nhìn đám đệ tử bên người, ánh mắt lại tràn ngập vẻ yêu thương.

- Vâng, sư tổ, chúng con sẽ cố gắng.

- Chúng con vô dụng, mong sư tổ bớt giận.

Đám đệ tử này dường như đã sớm hiểu rõ tính tình của lão giả áo lam này trước mắt, tuy rằng nói năng chua ngoa, thoạt nhìn hung ác, kỳ thực lại vô cùng bao che khuyết điểm.

- Chàng nha... Chàng đừng có lắm chuyện nữa, chàng cho rằng tất cả mọi người đều có thể so sánh được với Thiếu Du hay sao?

Mỹ phụ nhân trừng mắt nhìn lão giả áo lam, sau đó nở nụ cười thần bí, hạ thấp giọng nói:

- Nói cho chàng biết một chuyện, thiếp vừa được chưởng môn truyền âm, Thiếu Du đến.

- Tiểu tử này trở về rồi sao?

Khuôn mặt lão giả áo lam lập tức giật mình, sau đó đại hỉ, nói:

- Phải đi tới đại điện một chuyến, ta đi gặp Thiếu Du một chút.

Nói xong, lão giả áo lam đi tới đại điện.

- Sao con có thể để cho sư phụ tự mình tới, đệ tử nên tới thăm sư phụ và sư mẫu trước a.

Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, không gian xuất hiện chấn động, một đám thân ảnh xuất hiện trước người lão giả áo lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play