Bầu trời nơi vùng Xám lúc nào cũng là một màu xám xịt. Thỉnh thoảng có những bông tuyết be bé bay xuống, không rơi quá nặng hạt, nhưng cũng chẳng bao giờ để trời quang mây tạnh. Tuyết rơi xuống đất tụ thành một lớp mỏng, sau đó lại tan biến trong vô thức. Những miếng kim loại phế thải cũ nát cũng bị tuyết mỏng bao phủ, chất thành một đống lộn xộn khắp vùng hoang vắng nằm ngoài thành phố, cao thấp trập trùng, trải dài bất tận, đưa mắt nhìn cũng chẳng thấy được điểm cuối.
Những miếng kim loại phế thải này đều là rác vũ trụ rơi xuống từ bầu trời. Có lẽ vùng đất này có một từ trường đặc biệt, từ phía đông thành phố chạy dài đến một vùng rộng lớn cách đó vài cây số đã bị đám rác rơi xuống từ trên trời này đóng chiếm. Phần nhiều là những mảnh vỡ từ tàu vũ trụ và chiến hạm, cũng có những thiết bị hỏng hóc, những mảnh tên lửa bị tách rời, hoặc những mảnh vỡ thiên thạch giàu nguyên tố kim loại. Không thể nào cản được việc nó rơi xuống, cũng không thể nào dọn sạch được, từ lâu, người dân trong thành phố đã bất lực và chấp nhận sống chung với bãi rác này. Thỉnh thoảng, những người nghèo sẽ đến đây lượm lặt, tìm một vài thứ dùng được để mang về, còn đa số mọi người thì kiêng kị sự tối tăm và điềm gở ở nơi đây nên không bao giờ bước chân vào bãi rác này nửa bước.
Suy cho cùng, chiến hạm vỡ nát, nghĩa là chiến tranh thất bại; mà chiến tranh thất bại, cũng đồng nghĩa với cái chết.
Bên cạnh đống rác, chàng trai trẻ tuổi vươn cổ, lướt qua nửa cánh cửa khoang, cậu nhìn sang đối diện.
Liên Tinh là khách quen của bãi rác này, ngay cả cái bao trên vai cậu cũng đã thấm đẫm mùi bùn đất và rỉ sét ở nơi đây. Cánh cửa khoang trước mặt treo lủng lẳng trên một thanh thép chĩa ra, với cả một khoang tàu vỡ nát nằm nghiêng ngả ở cách đó vài mét. Trước đây chưa từng thấy khoang tàu này, mười mươi là rác vừa rớt xuống từ trên trời trong hai ngày nay, Liên Tinh mừng rỡ, xách cái bao cũ kỹ của mình lên vội đi nhanh mấy bước, chạy đến chỗ khoang tàu.
Có lẽ khoang tàu này thuộc về một chiếc tàu vũ trụ cỡ nhỏ tương đối đơn giản, sàn sắt nối liền với một chiếc ghế, còn có cả một phần nhỏ bảng điều khiển có nút bấm, thoạt nhìn rõ ràng là một phần của buồng lái. Gần đó không nhìn thấy thi thể của người điều khiển, chẳng biết có phải đã bị văng sang chỗ khác trong quá trình tách ra hay không. Liên Tinh nhìn quanh bốn phía rồi cũng không bận tâm nhiều, cậu ném cái bao xuống đất, ba chân bốn cẳng bò vào trong khoang vỡ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT