Lúc này Cố Triều Niên đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, căn phòng tràn ngập bầu không khí mờ ám, một người đàn ông anh tuấn đang kề sát da thịt với cậu, hỏi với giọng điệu cực kỳ chán ghét: "Cậu bỏ thuốc cho tôi à?"

Mọi chuyện phải kể từ một ngày trước.

Cố Triều Niên là một nô lệ của tư bản 996, ban ngày làm việc, ban đêm làm việc, đến nằm mơ cũng phải làm việc!

Ban đầu cậu không như thế, lúc đi học thì say mê tiểu thuyết máu chó, nào là thế thân, nào là truy thê hoả táng tràng, có thể đọc từ tối cho đến bình minh, đáng tiếc là bị xã hội áp bức thành nô lệ của tư bản.

Cậu không hề có ý định làm việc quá sức.

Ông chủ nổi lòng từ bi cho cậu một kỳ nghỉ, kỳ nghỉ dài hạn trong suy nghĩ của cậu là nằm dài trên ghế ngoài bãi biển, uống nước dừa tươi rói, đọc tiểu thuyết vỉa hè* một cách nhàn nhã vui sướng.

(*) Tiểu thuyết vỉa hè: Tiểu thuyết mạng đơn giản, dễ hiểu, có thể có chút máu chó để gây hứng thú, đọc nhanh để giải trí giết thời gian.

Ai ngờ mới nhắm mắt trên chiếc ghế ngoài bãi biển, cậu chỉ lo lắng bản báo cáo chưa làm xong.

Cậu càng nghĩ càng không yên lòng, thế là chạy về khách sạn mở máy tính ra.

Cố Triều Niên điều chỉnh lại bản báo cáo một lần nữa, tiện thể xử lý vấn đề mà đồng nghiệp gửi tới, khi cậu khép máy tính lại, kỳ nghỉ chỉ còn lại hai ngày, đến ngày nghỉ còn không thể thả lỏng, trạng thái này còn đáng sợ hơn là bệnh nan y!

Để thoát khỏi trạng thái này, cậu đã chi năm mươi nghìn để mua một trò chơi mô phỏng máu chó đang rất nổi tiếng, được quảng cáo là chỉ cần nằm trong buồng chơi game là có thể hưởng thụ được cuộc đời máu chó sảng khoái chua xót không hồi kết.

Thế này mà không xông lên thì không phải người!

Cố Triều Niên động lòng, tức tốc đặt buồng chơi game, nhân viên đã đến tận nhà lắp đặt ngay ngày hôm đó.

Lúc buồng chơi game được lắp đặt hoàn tất, cậu lập tức đội mũ nằm vào, trước mắt đầu tiên là một màu đen kịt, sau đó hiện lên giao diện hệ thống với chữ màu đỏ trên nền xanh, mang đậm phong cách đồng quê.

Chính là cảm giác này.

Là một người đã đọc thuộc lòng các tiểu thuyết vỉa hè như cậu, chỉ nhìn giao diện của hệ thống này thôi là đã có thể tưởng tượng ra câu chuyện về một góa phụ trẻ đa tình ở nông thôn gặp phải một anh chàng cơ bắp da đen vạm vỡ rồi.

Hình như đã vượt quá giới hạn của Tấn Giang.

Cậu cố gắng kiềm chế lại một chút.

Nói tóm lại, cậu nhìn giao diện hệ thống, có rất nhiều cài đặt có thể điều chỉnh, như ngôn ngữ game, ví dụ như âm lượng, thậm chí cả thiết lập cốt truyện.

Cố Triều Niên tò mò mở ra.

Lựa chọn đầu tiên hiện ra là…

Xin hỏi bạn muốn trải nghiệm thể loại tình yêu thuần khiết hay máu chó?

Tất nhiên là máu chó rồi!

Xin hỏi bạn muốn bao nhiêu người đàn ông?

Có phải hệ thống đang thử thách cậu không, cho xin đi, chơi game mà, có chết đâu, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!

Cậu kéo mức độ máu chó lên cao nhất! Kéo mức độ đấu đá Tu La tràng giữa các nhân vật lên cao nhất! Sau đó vui vẻ bước vào game.

Giao diện hệ thống chữ đỏ nền xanh biến mất, thay vào đó là một vùng tăm tối, đầu cậu đau nhức dữ dội, ý thức dường như không thuộc về mình, chìm vào bóng tối, như thể bị kéo đến một thời không khác vậy.

Khi tỉnh lại thì đã vào trò chơi, cũng chính là cảnh tượng mà các bạn thấy hiện tại.

Để tiện cho việc nhập vai, nhân vật mà cậu điều khiển cũng tên là Cố Triều Niên, năm nay mười tám, là cậu chủ thật mới được nhà họ Cố tìm về, được nuôi dưỡng đến mức ngu dốt và độc ác, bị mọi người chán ghét.

Nhất là khi so sánh với cậu chủ giả Cố Minh Hạc.

Cố Minh Hạc, người cũng như tên, là con hạc trắng sáng ngời nhất của nhà họ Cố.

Từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, tài vẽ tranh siêu phàm, mười sáu tuổi đã mở triển lãm tranh của riêng mình, đối nhân xử thế tự nhiên phóng khoáng, sau khi biết mình là cậu chủ giả, để không khiến hai người xấu hổ, cậu ta đã nhận học bổng toàn phần sang Ý du học.

Tất cả mọi người đều yêu quý Cố Minh Hạc.

Ban đầu nhân vật tưởng rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Chu yêu mình, mỗi ngày đưa đón mình đi học, khen cậu rất đáng yêu, thậm chí… thậm chí còn hôn mặt cậu, nhưng tất cả chỉ vì cậu có đôi mắt giống Cố Minh Hạc.

Thể loại thế thân, người trong cuộc đều biết cả.

Vì vậy sau khi nghe Cố Minh Hạc sắp về nước, nhân vật định bỏ thuốc cho Chu Dương, khiến Chu Dương không thể rời khỏi mình.

Tin tốt là cậu bỏ thuốc thành công.

Tin xấu là bỏ nhầm người rồi.

Cậu chậm rãi nhìn về phía người đang ở phía trên.

Người đàn ông có màu da trắng lạnh, đường nét anh tuấn, mặc bộ vest quý giá, chẳng qua đôi mắt xếch đẹp đẽ hàm chứa sự tức giận, toát lên hơi thở không dễ đối phó.

Người đè trên người cậu không phải là ai khác, mà chính là chú trên danh nghĩa của cậu, trùm phản diện trong giai đoạn sau của trò chơi, Cố Trần Dạ.

Sở dĩ là chú trên danh nghĩa là vì hai người căn bản không có quan hệ huyết thống, Cố Trần Dạ chỉ là được gửi nuôi ở nhà họ Cố vì một số nguyên nhân, tất cả mọi người đều suy đoán Cố Trần Dạ rốt cuộc là người nhà nào.

Điều kích thích hơn là ba mẹ cậu vẫn còn ở phòng bên cạnh.

Trong kịch bản, cậu sẽ hoảng sợ tột độ, liều chết chống cự, thề phải thủ thân như ngọc vì Chu Dương, cậu quả thật có chống cự, nhưng trong lúc giãy dụa thì sờ trúng cơ bụng hoàn mỹ của đối phương.

Bảo cậu làm sao mà liều chết chống cự được đây?

Cố Triều Niên giãy dụa hai cái cho có lệ, rồi ngoan ngoãn nằm xuống, toàn thân viết đầy chữ "mau tới đè tôi đi", ai ngờ Cố Trần Dạ dừng lại, như thể đang dùng lý trí áp chế tác dụng của thuốc vậy.

Anh ta thế mà lại không đè mình sao?

Thật ra không phải cậu nhìn bằng con mắt của một người mẹ đâu, nhân vật mà cậu nặn ra này, đến bot nhìn còn muốn đè.

Cố Trần Dạ thế mà lại có thể nhịn được?

Cố Triều Niên nhìn trùm phản diện một cách phức tạp, đưa ra câu hỏi kinh điển của các nhân vật chính trong tiểu thuyết máu chó: "Xin mạn phép hỏi một câu, chú bị bất lực à?"

"Đổi người khác đi vậy."

Hai người cậu cũng không để ý đâu.

Cậu vừa mới dứt lời, người đàn ông đã cởi cà vạt ra bằng một tay, cổ tay bị cà vạt quý giá trói lại, mảnh lụa lạnh lẽo không gì sánh được, như thể bị con rắn cạp nong lạnh buốt âm u quấn lấy vậy.

Đuôi rắn quấn lên cái eo thon của cậu, kéo cậu vào địa ngục không thể đoán trước được, đối phương cao ngạo hỏi cậu: "Đã bị bao nhiêu người đè rồi?"

"Vô số đàn ông."

Tuy cậu bận rộn công việc đến mức chưa từng yêu đương, nhưng cậu đã ngâm mình trong truyện người lớn nhiều năm, có thể loại nào mà chưa từng đọc chứ, Tấn Giang thì khỏi phải nhắc tới, chỉ có thể viết từ cổ trở lên.

Chẳng mấy chốc, cậu đã không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, động tác của đối phương mạnh thêm không ít.

Trải nghiệm quá chân thật.

Cậu vô thức lùi về phía sau, đối phương khống chế cậu gắt gao, đầu óc trở nên mờ mịt, người đàn ông cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ: "Thế này mà bảo vô số đàn ông à?"

Có thể khiếu nại AI công kích cá nhân con người không?

Nói đi cũng phải nói lại, thể lực của trùm phản diện thật sự rất tốt, cậu bị đè đến mức không xuống giường được.

Khi Cố Triều Niên thức dậy trên giường, Cố Trần Dạ đã đi rồi, cảm nhận được cơn đau từ phía sau, như thể vẫn còn sót lại dấu vết của sự cưỡng ép tiếp nhận, cậu không muốn bỏ lỡ cảnh tượng máu chó kinh điển này, thế là gắng gượng ra khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi phòng đã bị Chu Dương gọi lại.

Chu Dương là đứa cháu được yêu chiều nhất nhà họ Chu, lại là bạn cùng lớp với cậu, vì vậy thường xuyên tới tìm cậu với cái cớ là trao đổi bài tập, người nhà họ Cố đã quen với chuyện này rồi.

Chu Dương để tóc húi cua, ngũ quan sáng sủa, thấy cậu thì bất mãn hỏi: "Sao hôm qua gọi điện cho cậu mãi không được?"

Cố Triều Niên không nói gì, Chu Dương càng sốt ruột: "Hỏi cậu đó."

Anh hai ơi, tôi có nên nói là "tôi bị đè sướng lắm" không?

Chu Dương cảm thấy Cố Triều Niên hơi khác thường, bình thường trông như con chó con tội nghiệp, hôm nay đuôi mắt đỏ ửng, đôi mắt giống Cố Minh Hạc lại càng quyến rũ, như thể mới bị người ta đè vậy.

Chắc là ảo giác của cậu ta thôi.

Cố Triều Niên thích cậu ta như vậy, có lẽ sau khi biết mình là thế thân thì đã trốn trong chăn lén lút khóc, nghĩ vậy, cậu ta hổ thẹn một cách hiếm có, mềm giọng trấn an: "Ngày hôm qua tôi không cố tình đi đâu, thật sự là ở nhà có việc."

Chu Dương nói dối.

Không phải nhà có việc gì cả, mà là Cố Minh Hạc sắp về nước, cậu ta tự mình đi chọn quà.

Cố Triều Niên lơ đãng lắng nghe, miệng đàn ông toàn là lời dối trá, nhưng mà hình như câu này cũng chửi luôn cả mình à?

Bao giờ mới đến cảnh kinh điển đây?

Chu Dương không biết suy nghĩ của Cố Triều Niên, ôn tồn giải thích cả buổi, sau đó bắt đầu chủ đề chính của ngày hôm nay: "Cậu biết Minh Hạc sắp về rồi chứ."

Đến rồi!

Cố Triều Niên lập tức trở nên hào hứng.

Chu Dương cảm thấy là lạ bởi phản ứng của Cố Triều Niên, người biết chuyện sẽ hiểu là bạch nguyệt quang của cậu ta đã trở về, ai không biết còn tưởng là bạch nguyệt quang của Cố Triều Niên ấy chứ!

Cậu ta cho rằng sự bất thường của Cố Triều Niên đều là vì quá yêu cậu ta, haiz, cậu ta chỉ muốn tuỳ tiện chơi đùa một chút, ai bảo sức hấp dẫn của cậu ta quá lớn chứ.

Chu Dương cẩn thận lựa lời nói: "Những lời tiếp theo có thể rất tàn nhẫn với cậu, nhưng nói rõ ràng vẫn tốt hơn, đừng để lộ mối quan hệ của chúng ta trước mặt Minh Hạc, cậu chỉ là thế thân của Minh Hạc thôi."

Mặc dù Minh Hạc lạnh lùng với cậu ta, nhưng ở trong lòng cậu ta, Cố Triều Niên không bằng một phần vạn của Minh Hạc, Minh Hạc là con hạc trên bầu trời, Cố Triều Niên chỉ là con chó gọi là tới đuổi là đi.

Cậu ta đã chuẩn bị tâm lý cho sự thất vọng của Cố Triều Niên, không ngờ chàng thiếu niên quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, như thể đang chấm điểm mọi mặt của cậu ta.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía dưới của cậu ta, hỏi một câu không biết xấu hổ: "Của cậu có được 18 không?"

???!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play