Tất nhiên, Tô Mạt Lê không thể nói rằng là để … ăn cho đỡ thèm. Có ai ăn đồ ăn dành cho lợn mà gọi là “ăn cho đỡ thèm” không?
Trong đầu xoay chuyển liên tục, nàng nở nụ cười kiểu xã giao: “Ta đang làm nghiên cứu.”
Sợ rằng chỉ cần một câu không hợp ý liền bị xé xác thành thịt vụn, Tô Mạt Lê đành cắn răng nói: “Tuổi tác của loài người khác nhau, độ ngon ngọt của máu cũng không giống nhau.”
Đại ác ma khẽ gật đầu, đôi đồng tử đỏ như máu hẹp dài giống loài rắn, gắt gao khóa chặt lấy nàng, da đầu Tô Mạt Lê run lên từng cơn.
“Ta chỉ là… chỉ là muốn nghiên cứu một chút, nếu thứ ăn vào khác nhau, liệu mùi vị của máu có đổi khác hay không. Vậy nên mới tìm ít đồ ăn của nhân giới, lần sau xuống nhân giới sẽ cho con người ăn xong rồi mới lấy máu.”
Đại ác ma hỏi: “Cần gì phải phiền toái như thế, không phải trực tiếp tìm đồ ăn ngay tại nhân giới là được rồi sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play