Trên bãi cỏ đen sì, một tiểu ma vật đang phun ra làn khói đen dày đặc, tay chân múa may loạn xạ.
Sinh vật ấy có kích thước chỉ tương đương một đứa trẻ ba tuổi, toàn thân bị bao phủ bởi luồng ma khí hắc ám. Khói đen ấy như mang linh tính, lặng lẽ thoát ra khỏi thân thể nó, có những luồng hóa thành sương mỏng xám nhạt, dần tan biến trong không trung, có những luồng lại quấn quanh thân thể như dây leo, rồi chầm chậm thẩm thấu trở lại da thịt.
Bàn tay trắng nõn của Tô Mạt Lê chống cằm, thân mình mềm mại tựa rắn nước nghiêng người tựa lên chiếc “ghế quý phi cổ điển” do nàng tự chế, thật ra chỉ là chiếc ghế dài ở công viên phủ thêm chăn lông vũ. Vì sao không có ghế salon êm ái? Bởi vì điều kiện không cho phép.
Đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc ánh lên tia sáng như tia hồng ngoại của hệ thống chống trộm. Đôi mắt dài hẹp, phảng phất vẻ lười biếng nhàn nhã. Trong số những kẻ có thể hiện thân thành ma hình, mười phần thì có đến sáu phần sở hữu dáng mắt này. Nếu nói con ngươi đỏ thẫm là đặc trưng chủng tộc của ma tộc, vậy mắt dài hẹp chính là đặc điểm thường thấy ở phần lớn ác ma. Mà Tô Mạt Lê lại cực kỳ hài lòng với điều này. So với mắt tam giác hay mắt dê chết, kiểu mắt đại trà này thật sự dễ nhìn hơn nhiều.
Hàng mi trắng như cánh chim khẽ chớp, Tô Mạt Lê ngáp dài, trong khoé miệng hé mở làm lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Ngươi muốn nói gì?” Khóe mắt có vài giọt nước mắt sinh lý vì ngáp, giọng nàng hơi trầm, khàn khàn như cà phê đá lạnh đắng, mang theo dư vị lành lạnh khiến người ta rùng mình.
Cơ thể của ác ma thành thật hơn con người nhiều, chúng trung thành với dục vọng, trung thành với bản năng.
Khi đói, sẽ không kìm được mà thèm khát máu người; khi tức giận, chỉ muốn nghiền nát kẻ thù thành tro bụi; khi thỏa mãn, đầu lưỡi sẽ vươn ra giữa hai răng nanh, đồng tử đỏ khẽ nheo lại, tràn đầy đầy khoái *. Đơn giản lại dễ hiểu, không thừa thãi bất kỳ cảm xúc vô dụng nào.
Sinh vật có hình thù bầu dục ấy dùng hai chi như xúc tu đen nhánh làm tay, một dài một ngắn, không có ngón nào. Ngươi hỏi chân nó đâu ư? Nó còn chưa mọc chân. Ma khí bên dưới thu lại thành một nhánh nhọn hắt xuống, nhìn qua không khác gì cái đuôi của nòng nọc. Phần thân trên đen đặc, bên trái mọc ra một con mắt đỏ to bằng nắm tay, liên tục đảo tròn. Bởi vì chỉ có một mắt bên trái, cho nên mỗi khi muốn nhìn sang bên phải, nó phải xoay cả mặt theo, trông vừa ngờ nghệch vừa buồn cười.
Miệng của ma vật, hay đúng hơn là toàn bộ khoang miệng, đều do ma khí tạo thành, vì vậy không rõ đâu là miệng, đâu là thân thể, chỉ có thể nghe tiếng "khặc khặc, chẹp chẹp", như tiếng trẻ con khàn giọng cố nói, âm thanh cực kỳ quái dị.
Tô Mạt Lê nghiêng đầu, nhìn con ma vật nhỏ trước mắt đang vung vẩy đôi tay như sợi mì, cái đuôi phía dưới ngoe nguẩy, miệng thì phát ra mấy âm thanh không biết là tiếng gì.
Những con ma vật một mắt kiểu này, vừa mới có được hình dạng, còn chưa thể điều khiển nổi thân thể, ma khí tán loạn, thường thì chúng không dám bén mảng đến gần ác ma.
Dù ác ma không hạ mình hút ma khí từ đám tiểu ma vật, nhưng nỗi sợ từ bản năng vẫn khiến chúng vô thức tránh xa, giống như loài ăn cỏ yếu ớt luôn có xu hướng tránh né nguy hiểm theo bản năng.
Nhưng Tô Mạt Lê là một ngoại lệ.
Thông thường, khi cảm nhận được khí tức của nàng, lũ ma vật sẽ theo bản năng mà trốn đi. Nàng không giống như những ác ma khác, không cố tình tỏa ra áp lực từ ma khí, cho nên chúng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn dám lén lút thò đầu ra nhìn trộm này.
Lần đầu tiên Tô Mạt Lê thấy có ma vật lảng vảng trong sân nhà mình, thậm chí nàng còn có chút sửng sốt, không phải bọn nhỏ này vốn không dám xuất hiện trước mặt ác ma sao? Không lẽ nàng quá hiền lành? Có nên giải phóng chút ma khí cho nghiêm túc không?
Tiểu ma vật như chú ốc sên thò râu, đứng trước mặt nàng thăm dò.
Dõi mắt nhìn sinh vật nhỏ xíu, đen sì, ma khí không kiềm chế được đang tan ra khắp nơi, Tô Mạt Lê nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không dọa nó, nàng còn bận chăm sóc vườn rau nữa.
Khi chắc chắn nàng không có ý định đuổi mình đi, con tiểu ma vật càng yên tâm, ngồi luôn bên khóm Hắc Ma Hoa trong sân, từ xa xa nhìn nàng vừa gãi đầu vừa tất bật làm việc.
Chuyện gì cũng thế, có lần đầu sẽ có lần thứ hai.
Tô Mạt Lê nhìn lũ tiểu ma vật đang xem cái cây gỗ đen giữa sân như khu nghỉ ngơi công cộng, đếm đi đếm lại, không biết từ lúc nào đã có đến tận bảy con?
Những ma vật vừa ra khỏi rừng biên cảnh sau khi hóa hình, dễ dàng trở thành con mồi của ma thú, ma thực vật, thậm chí là các ác ma yếu kém.
Ngoài khu rừng biên cảnh ấy, trong thế giới ma giới rộng lớn này, tìm được một nơi an toàn gần như là chuyện không tưởng. Không có ác ma nào sẽ nhường nhịn hay thương xót chúng.
Ác ma đúng như tên gọi của nó, là sự kết tụ của mọi điều tà ác trên thế gian, từ đó mà sinh ra ma.
Chớp mắt một cái, sân nhỏ của Tô Mạt Lê đã đầy ắp ma vật, nhìn qua không khác nào một “nhà trẻ ma giới”, nếu còn đông thêm chút nữa, e là sắp sửa lên cấp tiểu học rồi.
Ma vật vốn được tạo thành từ ma khí, cho nên dù tụ tập đông đúc vẫn có thể chen chúc ngồi cùng một chỗ. Chúng xếp hàng ngồi quanh cây gỗ đen trong sân, con thì mỏng như tờ giấy, con lại mềm như mảnh vải, mỗi con một dáng vẻ, không con nào giống con nào.
Thời gian trôi qua, Tô Mạt Lê dần phát hiện, lũ tiểu ma vật này càng lúc càng gan lì.
Chúng dùng thứ ngôn ngữ ma tộc còn chưa thuần thục, đứng cách nàng ba mét mà ríu rít trò chuyện, lại còn tha những đóa Hoa Ma Khí từ Rừng Biên Giới về, cắm cạnh đầu giường nàng. Có đứa còn cẩn thận thu gom ma khí rồi đựng vào chai thuỷ tinh để đem tặng này, mà con ma một mắt trước mặt nàng chính là kẻ thường làm vậy nhất.
Lần đầu tiên, con mắt đỏ duy nhất ấy run rẩy nâng lên một lọ thuỷ tinh bằng đôi tay chưa hoàn chỉnh, phía sau nó là mấy con khác đang trốn kỹ, rón rén quan sát phản ứng của Tô Mạt Lê.
Vốn dĩ nàng không hấp thụ ma khí. Với bọn ma vật, sau khi rời khỏi Rừng Biên Giới, chúng sẽ bước vào lần hóa hình thứ hai, khi đã có thể sở hữu thân thể giống nhân loại, chúng mới chính thức trở thành ác ma. Sau khi trở thành ác ma, luồng ma khí trong cơ thể sẽ bắt đầu tuần hoàn và tái sinh. Càng mạnh, tốc độ tái sinh ma khí càng nhanh, như thể quá trình trao đổi chất không ngừng nghỉ. Trừ khi bị tổn hao nghiêm trọng, bằng không sẽ không ai thèm giành ăn với đám nhóc kia.
Tuy nhiên, ma khí thuần lại là thứ cực kỳ hữu dụng, dù là dùng để thi triển Hắc Ma Pháp hay luyện chế pháp khí ma giới cũng đều cần đến. Dù có thể dùng ma khí của chính mình, nhưng Tô Mạt Lê cũng chỉ là một ác ma bình thường, lại thích nghiên cứu những loại hắc ma pháp hao tổn lượng lớn ma khí, vì vậy lúc nào cũng thiếu hụt. Ngoài Rừng Biên Giới ra, ma khí ở những nơi khác đều không đủ tinh khiết, muốn dùng được thì phải luyện lọc, rất tốn công sức. Thậm chí một số ác ma còn bắt sống ma vật để đem luyện pháp khí.
Rừng Biên Giới bị sương đen bao phủ quanh năm, là nơi sinh ra ma khí, cũng là cái nôi của mọi ma vật. Theo cách nói của Tô Mạt Lê, nơi đó chính là “phòng sinh tập thể” của cả Ma giới.
Còn về ma khí - vạn vật do trời đất sinh ra, có âm ắt có dương, có sáng ắt có tối. Phần lớn ma khí trong Rừng Biên Giới là kết quả của sự hình thành tự nhiên, một phần còn lại bắt nguồn từ Nhân giới.
Sau khi con người chết đi, nếu lúc sinh thời đã làm điều ác, linh hồn sẽ theo quy luật mà trôi dạt về Ma giới, đó là một lực lượng không thể cưỡng lại. Ma giới có sức hấp dẫn chí mạng với những linh hồn tội ác ngập đầu. Tuy nhiên, giữa Nhân giới và Ma giới lại tồn tại một vùng xám mịt mù.
Ở Ma giới, nơi đó được gọi là vùng xám. Còn trong Nhân giới và Thiên giới, nó được gọi bằng một cái tên khác: Vực Độ Ma.
Dù là linh hồn sa ngã từ Nhân giới, hay kẻ đến từ Thiên giới, tất cả đều sẽ bị hút vào vùng xám ấy. Ở đó, bọn họ sẽ chịu đựng nỗi đau xé hồn nghiền xác, sau cùng, chỉ vài mảnh ma khí còn sót lại mới có thể lặng lẽ trôi dạt vào Ma giới.
Nhưng giờ đây, trần thế đã không còn dấu vết nào của oán linh năm xưa, mọi ký ức, quá khứ, đều đã hóa thành hư không, tan vào cõi mịt mờ.
Ma khí trong Rừng Biên Giới không ngừng nuốt lấy nhau, kết tụ từng chút một, cho đến khi đủ mạnh để hóa hình, dù là hình tròn, hình vuông hay hình bầu dục cũng không sao. Tô Mạt Lê nhớ lại … lúc đó, nàng mang hình gì nhỉ?
Tiểu ma vật vẫn giữ nguyên tư thế nâng lọ thuỷ tinh, hai tay run rẩy như sắp không chịu nổi nữa. Bỗng nhiên, đôi tay bỗng nhẹ bẫng, là mái tóc dài màu bạc của ác ma đã nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nó, mát lạnh, mềm mại như tơ.
“Cảm ơn.”
Phải rồi, nàng là hình tròn, khi đó nàng đã lăn ra từ Rừng Biên Giới.
Nhìn gương mặt đờ đẫn của con ma một mắt hình bầu dục, Tô Mạt Lê khẽ đưa ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào trán nó. Khoảnh khắc nàng đưa tay, những tiểu ma vật khác đồng loạt run lên, co rúm lại vì nỗi sợ bản năng, giống như một bầy thỏ non thấy sư tử chìa móng vuốt về phía mình.
Riêng con một mắt, không rõ là sợ đến đơ người hay chỉ là phản ứng chậm chạp, nó ngây ngốc nhìn ngón tay trắng muốt ấy, đầu móng tay thấm màu đỏ sậm như máu khô khẽ chạm vào trán mình.
Ác ma tóc bạc mắt đỏ nhếch môi, để lộ nụ cười nhạt không chút huyết sắc. Con một mắt trừng trừng nhìn nàng, không dám chớp lấy một lần. Nó cũng muốn bắt chước nàng, muốn nhếch môi cười theo. Nhưng thân thể nó là một màu đen kịt, dù có cố gắng thế nào cũng không nhìn ra được nó đang cười hay không.
Mấy tiểu ma vật xung quanh cũng bị biểu cảm của nàng cuốn theo, ngừng run rẩy, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm, giống như bị mê hoặc.
Tô Mạt Lê khẽ bật cười, thì ra lũ nhóc này cũng biết cảm nhận thiện ý và niềm vui.
Trong cả Ma giới, không có một ma vật hay ác ma nào còn giữ lại ký ức trước khi thành ma, ngay cả bản thân ma khí cấu tạo nên chúng, là kết tinh tự nhiên hay tàn dư trôi dạt đến từ Nhân giới, cũng không ai biết rõ.
Lần đầu thức tỉnh, Tô Mạt Lê có cảm giác bản thân giống như một quả trứng, một quả trứng đen mềm mềm. Trong đầu nàng là một mảnh hỗn độn, không nhớ nổi điều gì, không biết bản thân là ai, chỉ biết cứ thế mà đi, vừa đi vừa hút ma khí, rồi dần dần trở thành một sinh vật hình tròn.
Về sau đã trải qua bao năm tháng, chính nàng cũng không rõ.
Chỉ thấy tất cả như một giấc mơ thật dài, ngủ mê miên man, có lúc chợt tỉnh, rồi trở mình lại chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.
Một ngày nọ, nàng bừng tỉnh từ cơn mộng êm đềm, theo bản năng vươn hai tay lên cao, uể oải duỗi người một cách thư thái, cảm giác như được giãn gân cốt sau mấy chục năm trời. Mở mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nàng lẩm bẩm trong lòng: “Chắc tối qua mở điều hòa mạnh quá nên mệt mỏi?” Hình như trong mơ còn thấy mình biến thành một quả trứng đen mềm mềm. ( truyện trên app T•Y•T )
Tô Mạt Lê bật cười khe khẽ—trứng đen? Nàng biến thành … trứng bắc thảo chắc?
Mãi đến khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, bầu trời đỏ như máu, quỷ dị và kỳ lạ, những tầng mây đen cuồn cuộn trôi qua phía trên đỉnh đầu, khắp nơi là những kiến trúc không khác nào bước ra từ truyện cổ tích phương Tây: nhà cửa xây bằng đá đen, tháp nhọn đâm thẳng lên tận mây trời. Nàng đang ngồi tựa vào một bức tường đá đen, cúi đầu xuống, toàn thân được bao phủ bởi làn khói đen nhè nhẹ, mái tóc bạc dài buông lơi trên đùi, đây là… tóc của nàng?
Đôi bàn tay mảnh mai với mười ngón thon dài, tái nhợt đến mức không một chút huyết sắc, làn da trên mu tay trong suốt, ẩn hiện bên dưới là những tĩnh mạch màu xanh đậm như bầu trời đêm.
Tô Mạt Lê vô thức gẩy nhẹ bộ móng tay dài gần năm phân, nhưng gẩy mãi cũng không bong ra? Không phải là móng giả dán lên sao? Nàng hơi dùng lực ở tay trái, đầu móng ngón cái sắc bén lập tức rạch một đường trên ngón tay phải khiến nàng khựng lại.
Thứ rỉ ra từ vết thương không phải máu đỏ tươi, mà là chất lỏng sẫm màu như mực, đặc sánh như mực xanh. Nhưng chỉ sau hai giây, thứ chất lỏng ấy lại chậm rãi rút ngược trở về trong cơ thể, còn vết thương thì khép lại trong chớp mắt, hoàn toàn lành lặn như chưa từng bị tổn hại.
Trước hiện tượng phi logic, hoàn toàn không thể dùng lý trí để giải thích, Tô Mạt Lê bất giác hít sâu một hơi, một luồng khí lạnh toát dâng lên từ sống lưng. Một nỗi sợ vô hình lặng lẽ bò lên tim nàng.
Đây … là mơ sao?
Chắc chắn là mơ rồi, Tô Mạt Lê tự nhủ. Nàng lặng lẽ nằm xuống, định ngủ thêm chút nữa, phải thoát khỏi cơn ác mộng quái dị này.
Con ma một mắt vẫn "chẹp chẹp" nói những điều mà nàng nghe không hiểu. Nó liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, đã đến giờ ăn.
Tô Mạt Lê chậm rãi ngồi dậy, đưa tay xoa đầu con một mắt như đang vuốt ve một con vật nhỏ. Nó lập tức im bặt, khẽ nghiêng đầu sang phải, dùng con mắt duy nhất nhìn nàng chằm chằm. Khi tay nàng rời khỏi đầu nó, một sợi ma khí từ đỉnh đầu nó cuốn lấy ngón tay nàng, nhẹ nhẹ như đang níu giữ, không nỡ buông.
"Ngoan." Dạo gần đây, lũ nhóc trong sân, mà đứng đầu là con một mắt này càng ngày càng bám nàng, khiến nàng có cảm giác như mình đang nuôi cả một đàn mèo vậy.
Nàng bước vào nhà, mở chiếc tủ cũ kỹ, lấy ra một chiếc cốc thủy tinh.
Chiếc tủ lạnh vận hành bằng ma khí kêu lên những tiếng ầm ì từ động cơ già nua. Mở ra, bên trong có hơn hai mươi lọ chất lỏng đen đỏ đựng trong chai thủy tinh trong suốt.
Tô Mạt Lê tùy tiện rút một chai, rót nửa phần vào cốc, phần còn lại lại đặt lại vào tủ lạnh.
Tại những yến tiệc ở Ma giới, nàng từng chứng kiến vô số lần cảnh ác ma dùng bữa, dù là máu ở nhiệt độ thường, máu hâm nóng, thậm chí máu đã thối rữa, bọn chúng cũng đều có thể điềm nhiên uống vào mà không đổi sắc mặt.
Nàng cũng có thể như vậy, nhưng lúc nào cũng cảm thấy máu để ở nhiệt độ thường dễ sinh vi khuẩn hơn.
Uống tới uống lui, vẫn là máu để lạnh ngon nhất.
Ngửa cổ, nàng dốc cạn chất lỏng sẫm màu có vị tanh nồng như sắt gỉ vào miệng. Dòng máu đặc sệt trượt xuống, để lại vệt đỏ mờ trên thành cốc.
Tô Mạt Lê - người đã sống ở Ma giới được vài năm khẽ chép miệng.
Ban đầu, nàng từng có phản ứng bài xích mạnh mẽ. Là con người, ai mà muốn đi uống máu chứ? Nhưng khi đói đến mức nước dãi chảy ròng, ánh mắt mơ màng, đầu óc mịt mù…
Cơ thể đã tự giành lấy quyền kiểm soát. Lúc ấy, bị dẫn dụ bởi hương vị ngọt ngào trong không khí, đôi mắt nàng đỏ rực, điên cuồng lao về phía huyết trì như một con chó hoang - vùi cả mặt vào huyết trì, uống ừng ực như phát điên.
Chỉ đến khi bao tử được máu tươi làm dịu đi, lý trí mới dần quay lại. Nàng vừa khóc vừa uống, nước mắt hòa lẫn máu.
Làn nước đỏ thẫm phản chiếu gương mặt nàng, mắt đỏ, tóc trắng, khuôn mặt tái nhợt loang lổ vệt máu, giống hệt một ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
Bên bờ huyết trì, những ác ma đang lấy máu không thèm để ý đến nàng. Ác ma không có lòng trắc ẩn, cũng không quan tâm chuyện người khác. Thỉnh thoảng có kẻ tò mò, nhưng cùng lắm chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay đi.
Tô Mạt Lê thầm cảm thấy may mắn vì sự lạnh lùng ấy. Nhờ thế, nàng không cần dè chừng điều gì, cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Không ai nhìn nàng, càng không ai để tâm đến nàng.
Dùng đầu lưỡi liếm từng vòng quanh thành ly thủy tinh, đến khi không còn sót lại chút dấu vết nào, Tô Mạt Lê lại liếm một vòng môi như thể đang dùng khăn giấy lau miệng sau bữa ăn. Môi mỏng tái nhợt lấp lánh ánh nước đỏ nhàn nhạt, thoáng hiện chút sắc máu.
Lần sau quay lại nhân giới, nhất định nàng phải mang theo nhiều đồ ăn hơn. Uống máu để sống thì được, nhưng nàng thật sự đã ngán đến tận cổ rồi.
Ngày nào cũng chỉ có hai món: huyết tương và huyết cầu. Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, ngày nào cũng chỉ có từng ấy món, đến mức vị giác của nàng gần như tê liệt. Tô Mạt Lê lấy một viên mơ ngào đường từ chiếc hộp sắt nhỏ trong ngăn kéo, chua chua ngọt ngọt tan nơi đầu lưỡi khiến nàng thoải mái khẽ thở dài, mắt cũng khẽ nheo lại.
Vì để sống tiếp, con người có thể làm ra chuyện ăn thịt uống máu đồng loại, vậy thì nàng uống chút máu để sinh tồn thì đã sao?
Dù sao kiếp này nàng cũng không thể lên thiên đường, vì nàng đã là một con ác ma.
Thỉnh thoảng, nàng vẫn sẽ nghĩ về câu hỏi ấy: Tại sao khi tỉnh dậy, nàng lại không còn là con người nữa?
Suốt một thời gian dài, nàng luôn cho rằng Ma giới chính là “không gian thứ ba” mà loài người vẫn hay gọi là một thế giới khác. Cho đến khi nàng nhìn thấy Ma giới chi vương, Tô Mạt Lê mới chợt nhận ra, thì ra đây là một cuốn tiểu thuyết…