Vào buổi chiều hè, các gian bếp của đại đội Sở Gia, nơi lưng tựa núi xanh, mặt hướng về phía dòng sông bắt đầu bốc lên khói xanh.
Các xã viên bận rộn cả ngày đang nghỉ ngơi trên sân phơi lúa trước trụ sở đại đội, một cơn gió núi thổi qua mang đến sự mát mẻ và dễ chịu.
Một đám trẻ nghịch ngợm cười đùa chạy đuổi, thỉnh thoảng không cẩn thận va vào người khác thì bị người lớn quát mắng vài câu.
Lúc này, từ trại chăn nuôi heo cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng khóc the thé của một đứa trẻ, một đám người lớn vội vàng chạy tới. Có chuyện gì vậy?
"Vương Đại Oa, con đứng lại cho mẹ! Xem hôm nay mẹ có đánh gãy chân của con không!"
"Chạy mau, chạy mau, cô Sở đến rồi!"
Sở Vận cầm gậy chạy tới, một đám nhóc con lập tức tản ra bỏ chạy.
Một bé gái đang khóc thút thít, kéo ống quần Sở Vận: "Thím ơi, Vương Đại Oa đập hố phân, phân heo dính vào giày con rồi, đôi giày mới mẹ con vừa làm cho con đó!"
Vừa nói xong, bé gái lập tức òa khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
Sở Vận thở dài thườn thượt, đỡ trán.
Đứa trẻ nghịch ngợm này!
Cô xuyên không đươc ba ngày, suốt ngày chẳng làm được việc gì, chỉ nghe người ta đến mách tội. Mỗi ngày cô không phải đang đánh con thì cũng là đang trên đường đi đánh con. Quan trọng là người lớn trong nhà che chở quá mức, cây hoàng kinh trong tay Sở Vận chưa từng rơi xuống mông hai đứa trẻ nghịch ngợm đó.
"Diệp Tử ngoan, đừng khóc, ngày mai thím lên trấn mua bánh quy cho con ăn có được không?"
Bé gái Diệp Tử khóc thút thít một tiếng: "Thật không ạ?"
"Thật đó, ngày mai con đến nhà thím lấy nhé." Sở Vận thay đổi sắc mặt: "Bây giờ thím phải đi tìm Vương Đại Oa tính sổ, báo thù cho con!"
Thật sự là mệt đến mức trong lòng hoảng hốt, đứa con lớn của cô là Vương Đại Oa đã sáu tuổi, còn Vương Nhị Oa năm tuổi. Đừng nhìn tuổi không lớn, hai anh em cứ như hai Hỗn Thế Ma Vương, mèo ngại chó ghét.
Nguyên thân là điển hình của câu con Phượng Hoàng vàng bay ra từ trong ổ gà, dựa vào năng lực học tập của mình mà thi đậu đại học vào năm 1963. Năm thứ ba đại học, trường ngừng hoạt động, cô trở về nông thôn, vẫn là một người được săn đón, đến trường cấp ba huyện Lăng Sơn làm giáo viên dạy toán.
Sau đó, qua sự giới thiệu của người khác, cô kết hôn với Vương Kiến Nghiệp, con trai út của một giáo viên dạy cùng trường cấp ba với cô. Vương Kiến Nghiệp cũng là sinh viên đại học, hai người họ được coi là môn đăng hộ đối.
Công việc của Vương Kiến Nghiệp ở Đông Bắc, một năm nhiều nhất chỉ về huyện Lăng Sơn một hai lần. Hai vợ chồng họ được coi là kiểu nuôi dạy con cái như góa bụa, anh không giúp được gì, ba mẹ chồng cũng chưa nghỉ hưu, Sở Vận lại bận rộn công việc nên đứa trẻ chỉ có thể gửi về nhà mẹ đẻ trông nom.
Sở Vận ở nhà được cưng chiều, hai ông bà yêu ai thì yêu cả đường đi lối về nên thương cháu ngoại vô điều kiện, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng, khiến hai đứa trẻ trở nên vô pháp vô thiên, nghịch ngợm không sợ trời đất.
Dù sao nguyên thân cũng từng được học giáo dục cao đẳng, ba mẹ chồng trong nhà cũng là người có địa vị, để mặc hai đứa trẻ này tiếp tục như vậy thì làm sao được?
Cũng là không may mắn, mấy ngày hôm trước khi nguyên thân lên núi đuổi theo con vô ý lăn xuống từ trên núi rồi mất. Sở Vận xuyên qua, cái ót của cô đau như bị bổ đôi, sờ vào cũng không thấy chảy máu, chỉ nghe được một câu di ngôn cuối cùng là bằng mọi giá phải nuôi dạy đứa trẻ thành tài.
Tuy nói sau khi ông bà nội qua đời thì cô không còn vướng bận gì, xuyên đến đây lại trẻ hơn hai tuổi, bỗng dưng lại có thêm hai đứa con trai ruột lành lặn, hoạt bát cũng rất tốt. Nhưng mà, mới có ba ngày mà Sở Vận đã hận không thể chết quay về. Ngay cả khi nhìn bằng bộ lọc của người mẹ, Sở Vận vẫn cảm thấy hai đứa bé này quá nghịch ngợm, đập hố phân là sở thích kỳ quái gì chứ?
Sắc mặt Sở Vận quá hung dữ, bé gái sợ hãi buông tay ra, những người lớn chạy tới đều khuyên cô: "Đứa trẻ còn nhỏ, cô cũng đừng quá nóng nảy, cứ từ từ dạy dỗ."
"Đúng vậy, đứa trẻ bướng bỉnh là do đầu óc linh hoạt, thông minh đấy chứ."
"Chờ đứa trẻ đi học là sẽ ngoan thôi."
Sở Vận khách sáo vài câu rồi cầm gậy xông về nhà. Mẹ của Sở Vận thấy cây gậy trong tay cô thì trừng mắt nhìn cô: "Tự dưng con làm gì vậy? Dọa bọn trẻ trốn trong phòng không dám ra ngoài."
Sở Vận cười lạnh: "Vừa rồi khi vác đá ném vào hố phân, con thấy lá gan của bọn chúng lớn lắm mà, lúc này còn giả bộ rụt đầu rụt cổ làm gì!"
"Này, con làm mẹ, con cái có lỗi thì con không thể dạy dỗ tử tế sao, sao lại mắng chửi chúng? Lúc nhỏ mẹ có bao giờ mắng con đâu."
"Đó không phải là do con ngoan sao!"
Lý Quế Phương nghiêm mặt không cười: "Đi đi, già đầu rồi mà còn làm nũng với mẹ."
"Vậy con không làm nũng nữa, mẹ nói cho con biết hai thằng nhóc ranh chạy đi đâu rồi?"
"Mẹ nói cho con biết nhưng con đừng đánh bọn trẻ đấy."
Sở Vận vứt cây gậy trong tay xuống: "Con không đánh, con chỉ muốn nói chuyện tử tế với bọn chúng thôi."
Lý Quế Phương yên tâm: "Ở trong phòng mẹ và ba con đấy."
Mấy phút sau, hai đứa trẻ trốn trong phòng khóc ầm ĩ, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy được.
Lý Quế Phương đang bận rộn trong bếp, tay còn chưa kịp lau khô nước thì vội vàng chạy tới gõ cửa: "Sở Vận, con mở cửa đi, không phải đã nói là không đánh bọn trẻ rồi sao?"
"Sở Vận, mở cửa mau, đừng đánh hỏng bọn trẻ." Chị dâu của Sở Vận, Hướng Hồng, cũng ở ngoài cửa khuyên nhủ.
Nói thật lòng tuy rằng hai cháu trai hơi bướng bỉnh một chút nhưng đối với người mợ này của mình vẫn rất tốt. Cô ấy cũng có hai đứa con trai, Sở Vận gửi đồ tốt về, hai đứa cháu ngoại không hề giấu diếm một chút nào, đều sẽ chủ động lấy ra chia sẻ. Trong cái thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, chỉ riêng điểm đó thôi thì Hướng Hồng không có gì để chê đối với hai đứa cháu trai, còn tốt hơn cả cháu trai bên nhà mẹ đẻ của cô ấy.
Hơn mười phút sau, cửa mở ra, hai đứa trẻ nghịch ngợm khóc lóc tèm lem bước ra khỏi cửa, nhìn thấy bà ngoại và mợ thì chạy ùa tới.
Hai người phụ nữ đau lòng không thôi, ôm lấy bọn trẻ, không ngừng gọi đủ thứ cưng chiều như "bé ngoan", "bảo bối".
Sở Vi Dân vừa về nhà đã trừng mắt nhìn con gái: "Con vừa về đã đánh cháu trai của ba."
"Hừ." Sở Vận chẳng sợ ba mình đâu.
Đời trước ba mẹ của cô ly hôn sớm, chưa bao giờ để ý đến đứa con gái này của mình, cô đều do ông bà nội nuôi lớn. Ba mẹ đời này thật lòng yêu thương cô, nếu không cô cũng không dám vừa đến đã hành hạ như vậy.
"Nhìn xem con giống cái dạng gì, con ở trường học cũng đánh học sinh của con như vậy sao?"
"Học sinh người ta đã hơn mười tuổi, việc học bây giờ không dễ dàng gì, đứa nào mà chẳng hiểu chuyện?"
"Con cũng biết học sinh người ta hơn mười tuổi rồi, con nhìn cháu ngoại của ba xem, mới bao nhiêu tuổi chứ?"
"Đã năm sáu tuổi rồi, mùa thu khai giảng là có thể đi học rồi, còn nghịch như vậy à? Con không giáo dục, đợi đến trường học để giáo viên giáo dục sao? Đến lúc đó cả hai đứa sẽ làm mất mặt mũi của tụi con."
Sở Vi Dân không nói gì nữa, con gái và con rể đều là người có tiếng tăm ở huyện Lăng Sơn. Ngày nào con cái cũng bị người khác mắng vốn thì thật sự không hay chút nào.
Sở Vi Dân ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng mềm mỏng, quát một câu: "Tóm lại là không được đánh bọn trẻ, phải nói chuyện tử tế."
Sở Vận quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn trẻ, hừ lạnh một tiếng: "Ba cứ yên tâm, nếu bọn chúng nghe lời, con sẽ đối xử tốt với chúng. Được, nói chuyện tử tế!"
Vương Đại Oa và Vương Nhị Oa sợ đến mức run rẩy, tiêu rồi, ông bà ngoại đều không bảo vệ họ nữa, thê thảm như hai cây cải trắng nhỏ bé vậy ~
*
Buổi tối ăn cơm xong, rửa mặt xong, cửa phòng đóng lại, ba mẹ con đứng đối mặt nhau.
Giờ Vương Đại Oa rất cảnh giác cao độ, biết ông bà ngoại không có ở đây, cánh tay nhỏ bé của cậu bé không thể nào chống lại cái chân thô này của mẹ cậu bé được.
"Mẹ, con không dám nữa, mẹ đừng đánh con."
"Hừ, mẹ cũng chẳng quan tâm các con có ngoan hay không, dù sao nếu sau này các con dám gây chuyện thì mẹ sẽ đánh các con, đánh cho đến khi các con ngoan mới thôi. Đừng hòng tìm ông bà ngoại của các con, chờ tháng sau khai giảng, hai đứa các con theo mẹ về nhà đi học, không ai cứu được các con đâu."
Vương Đại Oa quật cường ngẩng đầu lên: "Con không muốn, nơi này là nhà của con."
"Nhà của con ở huyện Lăng Sơn, nơi này là nhà của ông ngoại và bà ngoại."
"Vậy bọn con đi học ở đại đội, không đi huyện Lăng Sơn, ông ngoại, bà ngoại, cậu, mợ sẽ nhớ bọn con."
Sở Vận không có hứng nói chuyện nhảm nhí với bọn chúng: "Bớt nói nhảm đi, các con là cháu ngoại của ông bà ngoại, mẹ còn là con gái của họ đó." ( truyện trên app T•Y•T )
Vương Đại Oa ỉu xìu, bị Sở Vận đuổi lên giường ngủ.
Chờ bọn trẻ đều ngủ, cô nhắm mắt lại, tiến vào không gian.
Không sai, việc cô xuyên tới còn có một phúc lợi khác, cô mang theo siêu thị của nhà cô theo cùng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã cố gắng rất nhiều năm mới trở thành một chuyên viên định phí bảo hiểm. Năm ngoái tiền lương của cô tăng vọt, trên tay không thiếu tiền nên xây cho ông bà nội một căn nhà lớn hai tầng lầu ở quê, sân sau có một vườn rau nhỏ, sân trước xây một cái sân rộng.
Nhà mới của họ nằm ở trung tâm thôn, vì để ông bà nội đỡ phải xuống đồng nên cô mở một siêu thị nhỏ cho họ. Ban ngày trông coi siêu thị, buổi tối còn có các bà, các thím trong thôn đến sân lớn nhảy quảng trường, cuộc sống của hai ông bà già vô cùng náo nhiệt.
Đáng tiếc ông bà nội chẳng được hưởng thụ bao nhiêu ngày sung sướng thì qua đời. Xử lý xong tang sự của ông bà nội, Sở Vận cũng không còn tâm trạng trở về thành phố làm việc, cũng quên gọi điện thoại cho nhà cung cấp để tạm dừng giao hàng.
Hôm đó Sở Vận không có ở nhà, tuy rằng người không có ở đó nhưng tiền đều đã trả, người giao hàng dỡ hàng xuống sân. Chờ cô về nhà thì đột nhiên ngất xỉu, rồi xuyên không.
Số hàng mới được giao đến sân, cộng thêm đồ trong siêu thị nhỏ, những vật tư này đều đủ để Sở Vận cầm cự cho đến ngày tất cả chuyển biến tốt đẹp.
Sở Vận tiếp tục làm việc, chuyển số hàng đã dỡ xuống trong sân vào nhà kho phía sau. Nhìn đống thùng giấy, ít nhất cô còn có thể tự do dùng băng vệ sinh, nếu không cô chỉ muốn chết quay về ngay lập tức.
Nhân lúc này có thời gian, cô đi siêu thị lấy hai ký bánh quế nhỏ, bách bích quy rồi xé hết bao bì bên ngoài, dùng một tờ giấy bọc lại, buổi sáng mai lấy ra. Đây là lời cô đã hứa sẽ cho bé gái Diệp Tử.
Còn nữa, đã mấy ngày trong nhà không ăn thịt rồi, cô lật phiếu thịt, còn hơn hai ký nữa, ngày mai đi trấn trên mua một ít thịt về.
Tủ lạnh trong nhà còn có một ít thịt, đều đông cứng ngắc, vừa lấy ra chắc chắn sẽ bị lộ ra, chỉ có thể dùng phiếu thịt mua. Chờ cô tìm được cơ hội, vẫn phải tích trữ thêm một ít thịt mới được.
Nhà họ nhờ có Sở Vận trợ cấp nên cuộc sống ở đại đội coi như rất khá, nhưng cả nhà đều gầy gò, nhìn là biết thiếu dinh dưỡng. Nhân lúc bây giờ tuổi của ba mẹ chưa lớn, cần bồi bổ thì phải bồi bổ ngay. Nếu không đợi lớn tuổi, suốt ngày vào bệnh viện thì ai mà chịu nổi.
Ngoài việc phải bồi bổ cho ba mẹ, chuyện kiếm tiền cũng phải được đưa vào lịch trình. Phần lớn thời gian tiền chính là mạng sống, cô không muốn đợi đến lúc trong nhà cần dùng tiền thì cô lại bất lực.
Cũng may hiện tại mới là năm 1974, còn có thời gian dài đủ để cô chuẩn bị. Cô nhất định sẽ là một trong những người giàu lên đầu tiên của thời đại này.
Sở Vận thầm nhủ rằng cô cũng không thiệt thòi, có cô làm mẹ, hai thằng nhóc ranh này chắc chắn là phú nhị đại.
Nghĩ đến đây, cô càng phải giáo dục hai thằng nhóc ranh thật tốt, đừng để chúng phá hết gia sản dưỡng lão của cô.
Ra khỏi không gian, hai anh em nằm ngửa nghiêng ngả, đang mùa hè nên cũng chẳng sợ chúng bị cảm lạnh, Sở Vận nằm xuống ở đầu bên kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngực cô cảm thấy khó chịu, mở to mắt thì thấy con trai thứ hai ở bên kia giường đã bò sang, nằm sấp trên ngực cô.
Sở Vận tỉnh táo lại, một ngày mẹ hổ dạy con chính thức bắt đầu.