Long Điềm Điềm cầm được tiền rồi thì vui vẻ, lười biếng nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, không buồn động đậy; Ngụy Tu cuối cùng cũng có chút mãn nguyện ngẩng đầu lên, môi cả hai người đều đỏ rực một màu. Cô vung vẩy tờ chi phiếu vẫn luôn cầm trong tay, dò hỏi: “Cậu có muốn không?”
Ngụy Tu ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của mình, hai chân dài bắt chéo ôm lấy gối sofa, cúi đầu tựa lên rồi nghiêng đầu nhìn cô. Trong đôi mắt anh có thứ gì đó mà Long Điềm Điềm nhìn không hiểu, chậm rãi lắc đầu: “Đã cho cậu thì là của cậu, tôi không cần.”
Long Điềm Điềm nghe vậy, cảm thấy rất hài lòng. Cô vốn dĩ cô chẳng định chia cho Ngụy Tu, chỉ theo phép lịch sự hỏi một tiếng thôi. Dù sao cả hai đều phối hợp diễn kịch mà. Sau khi Ngụy Tu nói không cần, cô càng tử tế với anh thêm một chút, tựa vào sofa nhét tờ chi phiếu vào người, lười biếng phơi nắng.
Ngụy Tu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ngụy Quốc An nói, sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ông ta chuẩn bị quà cho tôi, là cổ phần.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play