Hai người kia thẫn thờ trong chốc lát, đợi đến khi nước chảy xuống bớt mới nhìn rõ gương mặt cậu, cũng thấy được nụ cười trên môi cậu.
Cậu cười rất ngọt, cả người thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ, tinh xảo tựa như một mỹ nhân trong tủ kính. Chỉ là, trong mắt lại hoàn toàn không có lấy một tia ý cười, giống như tẩm độc, khiến người ta nhìn vào mà lạnh sống lưng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Quý Nhạc Ngư đột nhiên lại ra tay lần nữa, khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị ấn trở lại vào trong nước.
Cả hai lập tức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lực đạo của cậu.
Quý Nhạc Ngư cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, lúc này mới buông tay.
Cậu nhìn hai người trước mặt vẫn đang ho sặc sụa, giãy giụa thở dốc, đột nhiên giơ chân đá một cú vào đầu gối một người trong đó, khiến đối phương khuỵu hẳn xuống sàn.
"Nếu lần sau còn để tao nghe được tụi mày nhắc đến Lâm Phi hay Lâm Lạc Thanh nửa câu thôi... tao sẽ đem những lời tụi mày vừa nói, thực hiện từng câu một... trên người tụi mày."
Cậu chậm rãi nghiêng đầu, ghé sát vào tai đối phương, giọng nói vẫn mang vẻ dịu dàng mềm mỏng như tình nhân thủ thỉ, "Lúc đó, giới giải trí có loạn đến mức nào thì tao không biết, nhưng tụi mày sẽ loạn đến mức nào... thì tao nhất định sẽ biết."
Nói xong, Quý Nhạc Ngư bật cười một tiếng, buông tay, quay lại bồn rửa tay lúc nãy, rửa sạch tay thêm lần nữa.
Cậu liếc nhìn hai kẻ vừa từ dưới đất bò dậy, không nhanh không chậm rời khỏi phòng vệ sinh.
Thậm chí còn không quên gài lại tấm bảng "Vui lòng không làm phiền" sau cánh cửa.
Lâm Phi vừa kết thúc cuộc gọi, lúc này cũng đã quay về phòng hát.
Quý Nhạc Ngư trở vào, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cậu liếc nhìn danh sách bài hát, xác định bài của mình vẫn chưa đến lượt, liền mềm nhũn dựa người vào người Lâm Phi.
Lâm Phi không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách trên app trong điện thoại.
Quý Nhạc Ngư liếc mắt nhìn, thấy trong môi trường thế này mà anh vẫn có thể tập trung đọc sách, chỉ có thể âm thầm khâm phục.
"Sinh mệnh không ngừng, đọc sách không nghỉ." Dù cho hôm nay có tận thế xảy ra, chắc Lâm Phi vẫn sẽ bình tĩnh nói: "Để tôi đọc nốt trang này đã."
Quý Nhạc Ngư bóc một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa đút cho Lâm Phi.
Lâm Phi ăn mấy miếng, khẽ nói, "Em tự ăn đi, đừng làm phiền anh."
Quý Nhạc Ngư khẽ đáp, nhưng vẫn thỉnh thoảng đút cho anh vài miếng nữa.
Trịnh Tân Bách quay đầu lại liền thấy cảnh tượng này, nhất thời sửng sốt, trong lòng không khỏi dấy lên một nghi vấn:
Hai người họ như vậy... có phải quá thân mật không?
Anh em bạn bè nhà ai lại thân thiết kiểu này?
Quý Nhạc Ngư đối với Lâm Phi... đúng là quá mức gần gũi.
Trịnh Tân Bách khẽ nhíu mày, không nói gì, cúi đầu uống một ngụm nước.
Chẳng bao lâu sau, đến lượt Quý Nhạc Ngư hát.
Đổng Tuấn Ba đưa micro cho cậu, Quý Nhạc Ngư nhận lấy, dựa vào người Lâm Phi, lười biếng cất giọng.
Đang hát thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, giây tiếp theo, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người.
"Chính là nó!" Một người trong đó chỉ vào Quý Nhạc Ngư, trên đầu vẫn còn một cục sưng to, "Chính là nó vừa mới đánh tao với Tiểu Mã!"
Quý Nhạc Ngư khẽ bật cười, thầm nghĩ, đúng là thiếu đòn mà, không ngờ lại tự mình dâng tới cửa.
"Em mới vừa đánh nhau à?" Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Phi vang lên bên cạnh.
Quý Nhạc Ngư ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, "Chỉ là đánh nhau thôi mà."
Cậu chỉ tay về phía hai người kia, "Anh nhìn đi, họ vẫn còn tung tăng nhảy nhót đấy."
Ngồi một bên, Đổng Tuấn Ba và Thi Kỳ: ???
Không phải chứ, cái gì mà gọi là "chỉ là đánh nhau"?
Ngoài đánh nhau ra thì cậu còn định làm gì nữa?!
Bên kia, Tiểu Mã cũng bắt đầu nổi khùng, "Mẹ nó, đừng có đắc ý! Ban nãy là tụi tao không chú ý, để mày thừa cơ! Giờ thì không may mắn thế đâu!"
Nói xong, Tiểu Mã liền lao thẳng về phía cậu, trông như muốn trả thù.
Lâm Phi thấy hắn không những còn có thể nhảy nhót mà còn dám buông lời hung hăng, trong lòng liền an tâm, xem ra Quý Nhạc Ngư thật sự chỉ là đơn thuần đánh nhau thôi, không làm gì quá giới hạn cả.
Giản Hạo đang ngồi bên ngoài, thấy người xông vào liền vội vàng đứng dậy, chặn Tiểu Mã lại.
Những người đi cùng thấy Tiểu Mã bị chặn, tức đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp lao cả vào phòng. Trong chớp mắt, hai nhóm người đã xông vào đánh nhau ngay trong cái không gian vừa không lớn cũng chẳng nhỏ này.
Quý Nhạc Ngư vốn có dáng vẻ xinh đẹp, người lại mảnh mai, nhìn thế nào cũng giống quả hồng mềm dễ bóp. Hơn nữa ân oán chuyện này cũng do cậu khơi mào, cho nên chỉ trong chốc lát, phần lớn người đã dồn về phía cậu.
Nhưng Quý Nhạc Ngư hoàn toàn không để tâm, một người xông tới thì cậu đánh một người, hai người tới thì cậu đánh cả đôi.
Từ năm 5 tuổi, cậu đã cùng Lâm Phi tập luyện võ thuật và quyền cước chuyên nghiệp. Dù ở những phương diện khác cậu rất ghét học, nhưng riêng ở khoản này lại vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ, chính là để bảo vệ tốt Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh.
Cũng vì vậy, đám người này ngoài dũng khí và sự bốc đồng ra thì chẳng có gì đáng xem, căn bản không đủ để cậu để mắt tới.
Đang đánh, cậu bỗng thấy có người lao về phía Lâm Phi. Lâm Phi né sang một bên, thuận thế muốn khống chế đối phương.
Quý Nhạc Ngư không hề suy nghĩ, trực tiếp bước lên trước một bước, đá ngã đối phương xuống đất, nhấc chân giẫm lên tay hắn.
Cậu cúi người xuống, giọng âm trầm lạnh lẽo:
"Còn dám lại gần anh ấy à? Tay nào dám chạm vào anh ấy, tao sẽ phế luôn tay đó."
Nói xong, cậu lại dùng sức nghiền mạnh một cái, rồi mới đứng thẳng người lên, quay sang nhìn Lâm Phi, giọng đàng hoàng đầy lý lẽ:
"Anh cũng không được chạm vào nó."
Lâm Phi thì sao có thể chạm vào đám tạp nham này chứ?
Bọn chúng lấy tư cách gì?
Không xứng!
Lâm Phi: ...
Lâm Phi cảm thấy đứa em trai này của mình, ở một vài phương diện, đúng là... nhân tài hiếm có.
Anh lùi lại một bước, ngồi xuống sofa, nâng cằm chỉ chỉ:
"Xin mời đại gia ra tay."
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Các cặp công-thụ khác khi gặp người gây sự:
Công tiến lên một bước, che trước mặt thụ:
"Mày dám đụng vào em ấy thử xem?!"
Còn Phi Ngư nhà mình gặp người đến gây chuyện:
Tiểu Ngư tiến lên một bước, lạnh lùng nói với đối phương:
"Tay nào chạm vào anh ấy, tao sẽ phế tay đó."
Sau đó quay đầu lại, làm nũng với Phi Phi đầy hợp lý:
"Anh không được chạm vào nó."
Tiểu Ngư: "Chỉ có em được nắm tay anh thôi."
Phi Phi: ... Em như vậy, trọng điểm này mà để chú biết được thì...
Quý tổng: ??? Sao vậy sao vậy? Có chuyện gì mà ba không biết à?
Lạc Thanh: Ờ thì... chuyện anh không biết, nhiều lắm đó.
Quý tổng: ???!!!
⸻
Editor: Vâng, từ bộ kia qua bộ này Quý tổng vẫn chẳng biết gì 🤣🤣🤣