Thẩm Kiến Nghĩa cũng lập tức kéo con rể lại: “Về! Đã nói rồi, đừng gây thêm phiền phức cho chính phủ, con đi thì giúp được gì? Con có vác bao cát nổi không, có thể xuống sông được không? Về mau!”
Ông cụ cũng thật sự tức giận rồi, giọng nói chẳng chút nể nang, căn bản cũng không suy xét tới việc con rể nghe xong có thấy khó chịu hay không.
Thẩm Tông thấy ba và chị hai mỗi người một bên giữ chặt Cố Khải, biết lần này anh có bướng cỡ nào cũng chẳng vùng ra nổi nên cũng mặc kệ anh, quay người chạy thẳng tới điểm đăng ký.
Dưới cơn mưa như trút, người lính phụ trách hơi nhíu mày, lại một lần nữa kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại chỉ cần những người lao động khỏe mạnh thôi, mấy việc đó nặng lắm, không thích hợp cho phụ nữ. Cô về trước đi, nếu sau này cần sẽ thông báo sau.”
“Tôi là người có dị năng.” Không nhiều lời, Thẩm Tông dứt khoát: “Anh biết đoàn trưởng Lưu đang ở đâu không? Tôi muốn gặp chú ấy.”
Vừa nghe đến ba chữ “người có dị năng”, đôi mắt của người lính lập tức sáng rực lên, khuôn mặt vốn xanh xao vì mệt mỏi và bị dầm mưa suốt thời gian dài cũng bừng sáng hẳn ra.
Anh ấy vội chỉ về đầu hàng, ra hiệu cho Thẩm Tông đi tới đó, rồi giải thích: “Bọn tôi thuộc đội hậu cần, phụ trách an ninh và việc sắp xếp chỗ ở cho dân trong thành phố.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT