Mỗi ngày Cố Đồ Tô đều phải làm việc nặng nhọc, cho nên không mấy khi chú trọng đến y phục. Hôm nay, hắn ta mặc một chiếc áo cộc tay, rộng thùng thình, không cài nút, để lộ đôi cánh tay rám nắng màu đồng cổ, vạm vỡ và săn chắc. Chiếc áo này thậm chí chẳng có lấy một cái khuy, nếu không nhờ chiếc khăn lớn treo trên cổ để lau mồ hôi, thì cả vùng ngực bụng cũng nổi rõ từng đường cơ, chẳng chút giấu giếm. 
Thẩm Miểu không cảm thấy có gì không ổn, trong con hẻm này có rất nhiều người mặc như vậy: Lưu đại lang làm đậu phụ, Vương tam lang bán trái cây, Tằng thất lang bán than và diêm. Chỉ cần nhà nào thường xuyên làm việc nặng nhọc, họ đều ăn mặc như vậy, có lẽ chỉ vào những dịp lễ tết, họ mới ăn mặc chỉnh tề.
Người xưa còn cởi mở hơn nàng tưởng. Nàng chỉ mới biết điều này sau khi xuyên không về đây. Trong mắt người khác, triều Tống có vẻ rất bảo thủ, nhưng không chỉ nam tử thường xuyên để lộ ngực, ngay cả nữ tử vào những ngày hè oi ả cũng mặc áo ngắn tay. Thậm chí, kiểu y phục cổ sâu hình chữ V lộ nửa ngực từ thời Đường trước đó vẫn còn thịnh hành. Gần đây ở Biện Kinh còn nổi lên trào lưu "mặc nội y ra ngoài" tức là khoác áo lụa mỏng đối khâm bên ngoài áo yếm hay áo quấn ngực. Đôi khi, khi Thẩm Miểu đi trên đường, nhìn thấy đủ loại y phục khác nhau, cũng không khỏi tự hỏi: Ai mới thực sự là kẻ phong kiến cổ hủ đây?
Nghe thấy giọng của Cố Đồ Tô, nàng bình thản quay đầu lại, chỉ tay ra ngoài, nhờ hắn ta giúp nàng để đồ vào dưới hành lang, nơi không bị ánh nắng chiếu vào: "Đa tạ Cố nhị ca."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play