“Mùi hoa quế...” Tạ Ngọc Cung hít một hồi, thấp giọng nói.
Bạch Du bị giọng nói của chàng làm cho tê dại, nhưng cũng không nhịn được mà cười rộ lên, nói: “Vậy chứng tỏ chàng ăn phải son phấn của ta, có độc, độc chết chàng.”
Tạ Ngọc Cung cắn bên cạnh cổ nàng, lại dùng đầu lưỡi đảo qua đốm xanh tím đã nhạt dần, giống như con thú đực cắn vào cổ thú cái, thân thể nghiêng về phía trước hung ác đụng vào Bạch Du nói: “Ra khỏi hoàng cung, sẽ không có tai mắt của An Hòa đế, lúc này được chứ?”
Giọng nói Tạ Ngọc Cung mang theo bức thiết và khó nhịn khó tả, hơi thở nóng bỏng cùng với ánh mặt trời nướng trên mặt Bạch Du, cũng nướng cả người nàng nóng lên.
Chỉ là hiện tại Tạ Ngọc Cung nhìn qua giống như một người khoẻ mạnh, đón tới đón lui cũng không có vấn đề, nhưng ở dưới lớp áo choàng đen này, khắp nơi đều là vải trắng trói chặt vết thương.
Bởi vậy Bạch Du cười nhạo nói: “Chàng nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa nhất định sẽ có hạ nhân đến hỏi chúng ta sắp xếp hai thứ này như thế nào, hơn nữa nếu lát nữa miệng vết thương của chàng đều nứt ra, đây cũng không phải là ở trong hoàng cung, không có thái y đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
“Chàng không nghĩ kỹ sao?” Bạch Du hơi nghiêng đầu, cọ mũi vào mặt nạ của Tạ Ngọc Cung, dưới ánh mặt trời ngay cả mặt nạ cũng nóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play