Châu Như Hối nhìn Cơ Vị Tưu, không biết cậu đang nghĩ gì mà mặt mày rạng rỡ, trong lòng hắn ta chợt dâng lên một nỗi tuyệt vọng. Cơ Vị Tưu bất chợt hoàn hồn, thấy tay Châu Như Hối chảy máu thì lập tức vén tay áo hắn ta lên, khiến Châu Như Hối giật mình. Ngay sau đó hắn ta trông thấy cậu tháo ra khỏi đùi mình một chiếc túi tối màu, rồi lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rút ra một mảnh lụa tỏa hương thơm man mát. Mảnh lụa này trông thì nhỏ bé nhưng khi mở ra lại lớn bằng lòng bàn tay.
“Ta ra ngoài vội, không mang gì khác, Nhị ca dùng tạm đi.” Cơ Vị Tưu đặt miếng lụa đã thấm đẫm cao Ngọc Lộ lên mu bàn tay Châu Như Hối. Cậu nhận ra phản ứng của Châu Như Hối với chuyện này có hơi quá mức, hơn nữa không phải chỉ là hơi quá mức thôi đâu… ánh mắt cậu thoáng liếc qua đống gỗ vụn kia, không dám nói linh tinh gì cả. Cậu sợ Châu Nhị ca kích động quá lại tặng cậu  thêm một cú đấm sắt thì khổ, đấm đến mức dính bẹp xuống đất, móc lên cũng không nổi nữa luôn.
Châu Như Hối ngửi được mùi hương quen thuộc thì cũng không nói những lời khách sáo như không cần đâu hay lãng phí quá gì gì đó. Loại thuốc này rõ ràng là để dùng trong tình huống khẩn cấp, đã lấy ra thì chắc cũng không tiện cất lại vào. Hắn ta cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Điện hạ, Thánh…”
Cơ Vị Tưu ngắt lời hắn ta: “Nhị ca, ngày mai ta về kinh, làm phiền huynh sai người đưa ta đi.”
Có những lời không cần phải nói ra làm gì, mà nói ra cậu cũng không nghe, cũng sẽ chẳng thay đổi được bất cứ điều gì trong tình hình hiện tại, chỉ tổ khiến mọi chuyện càng thêm rối ren hơn. Vậy thì nói ra để làm gì chứ?
Châu Như Hối nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Còn Trương Tỉnh Ba phải xử trí thế nào?”
Cơ Vị Tưu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nếu là Nhị ca thì huynh sẽ xử lý ra sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play