Một người một mèo đi bộ trong rừng ba ngày mới thoát ra ngoài. Không ngờ phía sau rừng cây lại có một thôn trang.
Phong Hề Hành đứng trên sườn núi, nhìn thôn trang cách đó không xa, khẽ nheo mắt.
Thôn trang thoạt nhìn cũng không lớn lắm, có chừng mười cái viện. Bởi vì cách xa, cho nên cũng không thấy rõ có người ở hay không.
"Meo...?" Lâm Sơ Vân cũng có chút mờ mịt.
Trong nguyên tác, thật ra có miêu tả qua Lôi Minh động, nhưng đều viết từ góc độ của thụ chính, không hề nói bên trong còn có người ở.
Mà bên phía Bạch Lăng Hàm —— Lâm Sơ Vân nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, phát hiện thật sự có một cảnh của nguyên chủ.
【 Bạch Lăng Hàm rơi vào trong một mảnh hoang mạc. Nguyên chủ bởi vì lo lắng cho người trong lòng, cho nên cũng vụng trộm đi theo, một mực ở trong bóng tối bảo vệ Bạch Lăng Hàm.
Bạch Lăng Hàm là nhân vật chính, vận khí tự nhiên sẽ không kém. Không bao lâu sau đã gặp được kỳ ngộ đầu tiên, nhưng yêu thú thủ hộ bảo vật lại là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ. Bạch Lăng Hàm chỉ là một Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể đánh được.
Dưới tình huống bình thường, người tự biết đánh không lại, nhất định sẽ trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Nhưng Bạch Lăng Hàm lại không, hắn một hai phải đi lên chọc giận yêu thú. Cuối cùng, suýt nữa bị yêu thú tát chụp chết.
Lúc này, nguyên chủ mới đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì bảo hộ Bạch Lăng Hàm, nguyên chủ phải xuất đầu lộ diện đánh bại yêu thú. Sau đó, đã bị trận pháp động phủ phát hiện, một cước đánh ra ngoài.
Bạch Lăng Hàm lấy được bảo vật cùng yêu đan của yêu thú. Còn nguyên chủ thì thảm, tu vi vốn phù phiếm, để đánh được yêu thú đã phải xuất toàn lực, kết quả lại chịu một chưởng. Cuối cùng, bế quan suốt ba năm thương thế mới tốt.
Nhưng mà Bạch Lăng Hàm lúc này, đối với một kẻ Nguyên Anh kỳ dùng đan dược cưỡng ép lên đã không còn xứng đôi với hắn. Nguyên chủ cảm thấy xấu hổ tự ti ở trước mặt Bạch Lăng Hàm, sau khi đem Băng Không Y tặng hắn, liền trở về Điểm Tinh tông.
Gặp lại lần nữa, chính là lúc Phong Hề Hành trở thành Ma chủ bị bắt giữ thiêu suốt 200 năm. 】
Hiện tại, vẫn là thân xác Lâm Sơ Vân, nhưng linh hồn bên trong đã sớm thay đổi. Không có Lâm Sơ Vân âm thầm bảo vệ, cũng không biết Bạch Lăng Hàm còn đi trêu chọc con yêu thú kia hay không.
Chuyện của Bạch Lăng Hàm chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Sơ Vân chưa tới một giây đồng hồ, đã bị y ném sang một bên. Hiện tại vấn đề y cần phải suy xét chính là, có nên vào thôn trang này không?
Mèo nhỏ ngẩng đầu, hướng Phong Hề Hành meo một tiếng.
Phong Hề Hành từ trong trầm tư phục hồi tinh thần, trấn an sờ sờ lỗ tai cục bông; "Sư tôn cảm thấy sao? Người có muốn vào trong không?"
Lâm Sơ Vân không ngờ hắn lại hỏi mình, chần chờ thò đầu nhìn thôn trang nhiều hơn hai lần. Thôn trang này không cho y cảm giác nguy hiểm gì, hẳn là không có vấn đề gì đi...
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Lâm Sơ Vân thật sự không muốn ngủ ngoài hoang dã nữa. Nghĩ tới đây, y liền meo meo một tiếng dài.
"Vậy đi thôi." Phong Hề Hành đứng dậy, mang theo Lâm Sơ Vân từ bên kia xuống núi.
Khi đến gần hơn, toàn cảnh thôn trang cũng dần dần hiện rõ trước mắt hai người.
Đây nhìn như là một thôn trang bình thường, xung quanh trồng trọt hoa màu, nam nhân đang làm dưới ruộng. Ở cửa thôn có một cây đại thụ, dưới gốc cây có mấy lão nhân cùng hài tử, còn có cả nam nhân đang nghỉ ngơi, nữ nhân ngồi bên cạnh vừa tán gẫu, vừa vá quần áo cho nam nhân trong nhà.
Trông rất yên bình.
Bọn nhỏ là người đầu tiên phát hiện có người lạ đến, hài tử lớn gan chạy đến cửa thôn tò mò nhìn xung quanh, còn mấy đứa nhát gan thì trốn vào trong ngực mẫu thân mình, vụng trộm đánh giá đại ca ca mới tới.
Người lớn ở cửa thôn cũng rất nhanh chú ý tới Phong Hề Hành. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, biểu tình đều mang theo một tia mê hoặc. Nam nhân đang nghỉ ngơi híp híp mắt, chủ động nghênh đón, mang theo một tia cảnh giác đánh giá người trước mặt.
"Ngươi là ai?"
Ánh mắt Phong Hề Hành dừng ở trên người nam tử kia, hắn lộ ra nụ cười của thiếu niên, giống như là hoàn toàn không chú ý tới cảnh giác trong mắt nam tử, đặc biệt nhu thuận mở miệng: "Ta gọi là Phong Hành, là một thư sinh."
"Thư sinh...?" Nam nhân sửng sốt, có chút không được tự nhiên sờ sờ ót, "À, tiên sinh dạy học đúng không? Ngươi đến đây để làm gì?"
Phong Hề Hành nghe vậy, mím môi, vành tai thoáng có chút đỏ, hơi xấu hổ hỏi: "Lúc trước ta xông nhầm vào rừng cây, sau khi thoát ra liền lạc đường. Xin hỏi...... Nơi này là chỗ nào?"
Nam nhân thấy thế, độ cảnh giác với Phong Hề Hành càng nhỏ đi nhiều: "Nơi này là Tân gia thôn."
Thấy Phong Hề Hành vẫn là vẻ mặt mê mang, nam nhân chỉ có thể hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Phong Hề Hành thuận miệng biên soạn một địa danh. Quả nhiên, nam nhân kia cũng chưa từng nghe nói qua nơi này.
Mắt thấy trời dần dần tối, nam nhân liền mở miệng bảo Phong Hề Hành ở trong thôn một đêm. Chờ mai trời sáng thì theo hướng Bắc mà đi, bên kia có một thị trấn lớn hơn một chút, biết đâu sẽ tìm được người biết đường.
Phong Hề Hành gật đầu đồng ý.
Nam nhân mang theo Phong Hề Hành đi vào trong thôn. Trên đường đi, Phong Hề Hành cùng hắn ta đáp nói mấy câu. Người này tên là Tân Trường Phong, là thôn trưởng hiện tại của thôn này. Hắn ta sinh ra và lớn ở Tân gia thôn, ngoại trừ mỗi tháng đi tới trấn trên đổi thiết yếu phẩm, còn lại thì chưa từng ra khỏi thôn. Những người khác cũng giống hắn ta.
Nơi này rất ít khi có người ngoài đến, cho nên lúc Phong Hề Hành xuất hiện, mọi người mới kinh ngạc như vậy.
Nam nhân dẫn Phong Hề Hành đi vào sân cách vách nhà mình, xác định Phong Hề Hành không muốn ăn gì, liền trở về nhà mình. Đợi đến khi người kia rời đi, Lâm Sơ Vân mới từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra.
"Meo?" Có phát hiện cái gì không?
Phong Hề Hành đẩy cửa phòng ra, ánh mắt chậm rãi quét qua trong phòng, dần dần trầm xuống.
Tân Trường Phong vừa rồi nói, gian phòng này là nơi trước kia hắn ta ở, sau đó ở xây nhà mới bên cạnh, gian này cứ như vậy để không. Tuy nhiên, mỗi tháng đều có người tới quét dọn, lần quét dọn tháng này vừa vặn là ngày hôm qua.
Mà bây giờ, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi bụi bặm, giống như là không có người tới ít nhất một năm.
Lâm Sơ Vân bị bụi bặm làm sặc liên tục, hắt hơi hai cái, y rụt xuống, vùi chóp mũi vào trong quần áo, chỉ lộ ra đôi mắt: "Meo meo?"
—Tân Trường Phong đang nói dối?
"Hẳn là không phải." Phong Hề Hành đứng ở bên cửa, ánh mắt hơi nheo lại, "Hắn không cần phải nói dối lộ liễu như vậy. Huống chi... Hắn nói dối để làm cái gì, muốn cho người ta tức giận cùng hắn đánh nhau sao?"
Hình như đúng đúng..... Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt.
Chờ bụi bặm trong phòng đều rơi xuống, Phong Hề Hành mới chậm rãi đi vào trong.
Đây đích thật là một gian phòng rất bình thường, ngoại trừ bụi bặm tương đối nhiều, cùng với đồ đạc bởi đã lâu không có vệ sinh nên hỏng hóc, còn lại cũng không có chỗ nào không thích hợp.
Phong Hề Hành dùng linh lực tạo một tầng phòng hộ ở quanh thân, bảo đảm bụi bặm không dính vào trên người, mới duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào bàn bên cạnh người.
Bàn trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Phong Hề Hành thu tay lại, cũng không có ý định tiếp tục chạm những thứ khác, mà là xoay người đi cách vách tìm Tân Trường Phong.
Tân Trường Phong nghe xong lời của Phong Hề Hành, vẻ mặt không tin: "Làm sao có thể, gian phòng kia ngày hôm qua tức phụ ta mới tới quét dọn, ta còn đi theo giúp đỡ mà."
Hai người trở lại cửa phòng, Tân Trường Phong đưa tay đẩy cửa ra.
Đồng tử Phong Hề Hành hơi rụt rụt lại, trong phòng không phải là bộ dáng rách nát vừa rồi, một chút bụi bặm cũng không có, đồ đạc cũng đều là nửa mới.
Tân Trường Phong vào phòng dạo một vòng, thắp nến trên bàn: "Không thành vấn đề a."
Phong Hề Hành đè xuống kinh ngạc trong lòng, ngượng ngùng cười cười: "Có thể là do ta quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác, còn phiền Tân đại ca chạy thêm một chuyến."
Tân Trường Phong xua xua tay, rời đi.
Lâm Sơ Vân cũng không đợi được tiếng bước chân của hắn ta hoàn toàn biến mất, liền chui ra ngoài. Y nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử mèo kinh hãi trợn lớn: "Meo........Meo?"
Chẳng lẽ là ảo trận?
Phong Hề Hành xác định gian phòng này không có trận pháp. Hắn cũng xác định những thứ mình nhìn thấy ngay từ đầu không phải là ảo giác. Hắn rời khỏi phòng và đẩy cửa ra một lần nữa.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa không thay đổi.
Lâm Sơ Vân thật cẩn thận từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra, nhảy lên bàn bên cạnh. Bàn rất kiên cố, hoàn toàn không phải là kiểu bị đụng liền vỡ vụn như vừa rồi. Ngọn nến cũng thực sự cháy, ánh sáng phát ra còn có thể cảm nhận được nhiệt độ.
"Meo meo meo???" Không phải là có quỷ chứ?!
Lâm Sơ Vân có chút sợ hãi. Y sợ nhất chính là những thứ kia.
"Có thể là quỷ tu quấy phá. Bất quá, cũng không thể hoàn toàn xác định." Phong Hề Hành nói.
Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ tu?!
Lâm Sơ Vân đứng hình, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ này. Đúng vậy, đây là tu tiên văn, người có thể tu tiên, yêu thú có thể tu tiên, quỷ đương nhiên cũng có thể tu tiên!
Thế giới này thực sự có quỷ!!!
Phải biết rằng, Lâm Sơ Vân từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ nhất chính là quỷ!
Phong Hề Hành phát hiện, mèo nhỏ trên bàn vốn nhìn đông nhìn tây, cái đuôi đột nhiên không một tiếng động rũ xuống. Mặc dù vẫn là nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng động tác lại rõ ràng mang theo một tia hoảng hốt.
Giống như là bị dọa sợ vậy.
Hắn vừa nói cái gì dọa người sao?
Phong Hề Hành hồi tưởng lại một chút, hắn hình như cũng không có nói cái gì, chẳng qua là nhắc tới quỷ tu mà thôi.
Cho nên... Lâm Sơ Vân sợ quỷ tu?
Phong Hề Hành mờ mịt.
Chính là, tu sĩ Nguyên Anh kỳ vì sao lại sợ quỷ tu, không phải là quỷ tu nên sợ tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới đúng sao? Dù sao, trừ phi là quỷ tu đã tu luyện tới Linh Quỷ kỳ, những quỷ tu khác đều không chịu nổi một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Meo meo meo?!" Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì?!
Lâm Sơ Vân thấy vẻ mặt quỷ quái của Phong Hề Hành nhìn mình chằm chằm, nửa ngày một câu cũng không nói, còn tưởng rằng phía sau mình có cái gì. Y xù lông xoay người, ngược lại, thiếu chút nữa bị cái bóng của mình ở trên tường dọa sợ.
Phong Hề Hành đi tới, ôm con mèo nhỏ sợ tới mức hoảng hốt vào trong ngực, vuốt ve lông trên lưng trấn an: "Không có việc gì, cùng lắm thì sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi."
Hơi thở quen thuộc trấn an tốt cục bông nhỏ, Lâm Sơ Vân ủy khuất meo meo hai tiếng, quyết định đêm nay sẽ ngủ trong ngực Phong Hề Hành, ai cũng đừng hòng bảo y dời chỗ!
Sắc trời ngoài phòng đã hoàn toàn tối sầm, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy đèn đuốc của mấy nhà xung quanh chậm rãi tắt, người bên trong hẳn là đã ngủ rồi.
Nhìn cục than đen trong ngực đã buồn ngủ không chịu nổi, nhưng lại không dám ngủ, Phong Hề Hành có chút đau lòng, thấp giọng an ủi: "Sư tôn đừng sợ, đồ nhi ở đây."
Lâm Sơ Vân đang mơ mơ màng màng, liền nghe được những lời này.
Tâm tình vốn khủng hoảng không hiểu sao bình tĩnh lại. Giống như là chắc chắn mình sẽ không bị thương tổn, cứ như vậy chậm rãi ngủ thiếp đi.
Phong Hề Hành thấy mèo nhỏ ngủ, theo thói quen khoanh đuôi mèo vào lòng bàn tay. Cái đuôi nhỏ hơi run run, cuối cùng cũng an tĩnh lại. Hắn cũng không có lên giường đi ngủ, mà là nghiêng người ngồi ở khung cửa sổ. Một chân đặt lên trên, trầm mặc nhìn thôn trang dần dần lâm vào yên tĩnh.
Hắn có dự cảm, đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
................