Ánh mắt Phong Hề Hành trầm xuống, bàn tay gắt gao ôm lấy eo Lâm Sơ Vân, giống như là hung thú bắt được con mồi, rồi lại luyến tiếc cứ như vậy nuốt vào bụng.
Nhưng tổng có thể nếm thử hương vị trước.
Vành tai luôn trắng nõn của Lâm Sơ Vân đã đỏ bừng, hàng mi thật dài không ngừng run rẩy, ánh mắt cũng không biết đã bay đến đâu, nếu không phải bị Phong Hề Hành vây khốn, Lâm Sơ Vân có thể lập tức biểu diễn thuật biến mất của một người sống.
Y lặng lẽ ngước mắt lên, liền nhìn thấy ánh mắt Phong Hề Hành đang từng li từng tí lướt qua cổ y, giống như là hung thú đang suy nghĩ muốn cắn vào đâu.
Tiểu đồ đệ luôn luôn ngụy trang ngoan hiền, thoạt nhìn tương đối nguy hiểm, nhưng đáy lòng Lâm Sơ Vân lại không hề cảm thấy sợ hãi, có thể là...... Bởi vì Phong Hề Hành thật sự quá sủng y.
Cho nên, khi Phong Hề Hành nhìn qua, y còn vô ý thức nở nụ cười: "Nếu không, ngươi trước đem vi sư...... Ai ai ai ai ai ai nhả ra!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play