Động tĩnh ở trên quảng trường, Lâm Sơ Vân đã không còn tinh lực để quản. Trong mắt người khác, có thể y truyền âm xong sẽ rời đi, chỉ có Lâm Sơ Vân biết, y dừng lại ở đoạn đó là bởi vì không còn linh lực!
Linh lực còn sót lại trong cơ thể đã bị cạn kiệt, cảm giác đói khát quen thuộc lại chậm rãi hiện lên. Mèo nhỏ ôm mình thành một đoàn, đói không nhịn được mà bắt đầu gặm đuôi.
Đáng tiếc, cái đuôi tuy rằng có thể ngậm có thể cắn, nhưng lại không thể ăn. Trừ bỏ một miệng lông, Lâm Sơ Vân cái gì cũng không nếm được.
Như thế nào còn chưa tới......
Ngay khi Lâm Sơ Vân hoài nghi mình lại một lần nữa ngất đi vì đói, Phong Hề Hành rốt cục cũng kéo y từ trong ngực ra. Lâm Sơ Vân không kịp thấy rõ mình đang ở đâu, liền nhào tới trên người Phong Hề Hành, cái đuôi nhỏ vung lên rất vội vàng: "Meo meo meo!"
—Mau mau, vi sư đói muốn chết!
Trong tay Phong Hề Hành sớm đã chuẩn bị tốt băng tinh, thấy thế, liền trực tiếp nhét vào miệng mèo nhỏ. Lâm Sơ Vân ăn xong, cảm giác được linh khí hóa ở trong cơ thể, mới xem như sống lại lần nữa.
Nhưng........Tại sao, y có cảm giác mình giống như tiểu yêu tinh vậy? Chẳng qua, tiểu yêu tinh hút tinh khí, còn y là hút linh lực.
Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ xoa xoa mặt, đem suy nghĩ miên man ném sang một bên, xoay người nhìn về bốn phía.
Hai người bọn họ hình như ở trong một cái sơn động, bên trong rất tối. Chỉ có Dạ Minh Châu được Phong Hề Hành đặt ở một bên phát ra ánh sáng yếu ớt. Bốn mặt vách tường đều là hoa văn kỳ quái, trên mặt đất rải rác những hòn đá lớn nhỏ, còn có vết chém đao kiếm.
"Meo meo?" Những người khác đâu?
Thấy mèo nhỏ khôi phục tinh thần, Phong Hề Hành mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi Lâm Sơ Vân nằm ở trong ngực hắn gần như bất động. Nếu không phải còn cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể, Phong Hề Hành có khả năng sẽ không quan tâm đến những người khác ở đây, mà trực tiếp cho Lâm Sơ Vân ăn băng tinh.
Phát hiện Lâm Sơ Vân còn đang tìm những đệ tử khác, ánh mắt Phong Hề Hành hơi trầm xuống, ôn hòa giải thích: "Đi lạc rồi."
Mèo nhỏ vẫy đuôi, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Phong Hề Hành lại trực tiếp bắt người, ôm mèo nhỏ vào ngực, đi sâu vào trong động.
Lâm Sơ Vân còn đang chờ Phong Hề Hành nói tiếp, cái đuôi cứng lại.
Không phải, hết rồi sao?
Phong Hề Hành chỉ là hơi bất mãn với việc mèo nhỏ đặt chú ý ở trên người khác, nhất là trong đám người đó còn có Bạch Lăng Hàm. Sau khi trầm mặc một hồi, hắn vẫn thấp giọng giải thích cho Lâm Meo Meo một chút.
Lúc ấy, sau khi Lâm Sơ Vân truyền âm xong. Chúc Viêm cũng không hỏi cái gì nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn Phong Hề Hành hơi cổ quái, rồi lấy tín vật ra để tiến vào Lôi Minh động.
Tín vật cần được kích hoạt bằng linh lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Sau khi kích hoạt, trên không trung của quảng trường xuất hiện lối vào động phủ. Để công bằng, những đệ tử tiến vào động phủ đều sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên. Có khả năng trước mặt trực tiếp xuất hiện bảo vật. Cũng có khả năng vừa rơi xuống đã bị quái vật một ngụm nuốt chửng.
Phong Hề Hành chính là ngẫu nhiên bị truyền tống vào động này. Còn những người khác, hắn thật sự không biết bọn họ ở nơi nào.
Lâm Sơ Vân lắc lắc cái đuôi, từ trong ngực Phong Hề Hành nhanh như chớp lẻn đến trên vai hắn. Tuy rằng Phong Hề Hành mới 16 tuổi, nhưng vai rộng chân dài, mèo nhỏ vững vàng ngồi xổm trên đó, nửa điểm cũng sẽ không rơi xuống.
Phong Hề Hành thấy mèo nhỏ ngồi xổm thoải mái, liền cam chịu vị trí mới của Lâm Sơ Vân.
Cái động này rất lớn, Phong Hề Hành đi hồi lâu cũng không tới điểm cuối. Ngay cả, Lâm Meo Meo cũng từ tư thế ngồi xổm tiêu chuẩn, dần dần chậm rãi nằm sấp xuống, bắt đầu lười biếng vẫy đuôi.
"Meo..." Còn bao lâu nữa?
Phong Hề Hành một tay xoa xoa mèo nhỏ có chút nhàm chán, một tay nắm Dạ Minh Châu tiếp tục đi về phía trước. Thấy thế, Lâm Sơ Vân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm im, đầu nhỏ đặt lên chân trước, ngẩn người nhìn về phía vách đá hai bên.
Để không bị rơi xuống, đại gia mèo câu đuôi lên cổ Phong Hề Hành. Từ xa nhìn lại, Phong Hề Hành giống như là đeo một cái vòng cổ màu đen.
Phong Hề Hành bất đắc dĩ, thuận tay khảy đuôi lông hai cái. Hiện tại, Lâm Sơ Vân đối với chuyện tiểu đồ đệ thích nghịch đuôi mình đã thành thói quen. Nhưng mà cái đuôi lại không quen, cho nên, nó vẫn phải tỏ vẻ bất mãn của mình một chút.
Vì vậy... Cái đuôi lạch cạch đánh lên khóe môi Phong Hề Hành.
Bốn bỏ năm lên, chính là đánh vào mặt tiểu đồ đệ.
Phong Hề Hành còn chưa kịp phản ứng, mèo nhỏ vốn an phận đứng trên vai, lại như một luồng khói chui tọt vào trong y phục hắn. Toàn bộ lông rụt lại thành một đoàn, cái đuôi thì gắt gao ôm vào trong người.
Giống như là...... Sợ hắn đem cái đuôi trộm đi.
Phong Hề Hành nhướng mày, duỗi tay nhéo sau cổ mèo nhỏ, đem đại gia từ trong ngực xách ra.
Mèo nhỏ giống như bị điểm huyệt, hai chân trước rụt ở trước người không dám nhúc nhích, mắt mèo xanh biếc tràn đầy kinh hoảng. Bởi vì quá sợ hãi, hai tai cụp ra phía sau, ngay cả cái đuôi cũng cuộn tròn ở trước bụng nhỏ.
"Meo..." Lâm Sơ Vân ý đồ xin tha.
Phong Hề Hành một tay xách mèo con, một tay kia nhẹ nhàng gảy hai cái ở chóp đuôi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: "Đuôi mèo...... Không biết ăn ngon không"
Đồng tử mèo giống như bị kinh hách, đột nhiên trừng lớn, đồng tử vốn tròn trịa giờ càng thêm tròn vo.
Thấy Lâm Sơ Vân một bộ không dám tin, nhưng rõ ràng là đã tin. Phong Hề Hành chung quy không nhịn được, liền xì một cái cười ra tiếng. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai mèo, đem tai dựng đứng lên: "Sư tôn yên tâm, Hề Hành làm sao dám ăn sư tôn đây."
Lâm Sơ Vân nửa tin nửa ngờ nhìn Phong Hề Hành. Thấy Phong Hề Hành không có ý định ăn cái đuôi của mình, liền tức giận meo meo, rồi chui vào trong quần áo Phong Hề Hành, không để ý tới hắn.
Phong Hề Hành chọc chọc cục bông hai cái, biết là mình đùa quá, cũng không mạnh mẽ ôm mèo ra, mà là một bên đi về phía trước, một bên thấp giọng dỗ dành.
"Sư tôn đừng tức giận, là lỗi của đồ nhi. Sư tôn phạt ta như thế nào cũng được, Hề Hành tuyệt đối sẽ không..." Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng lại, tiếng bước chân đi về phía trước cũng dừng.
Lâm Sơ Vân cảm giác được thân thể Phong Hề Hành trong nháy mắt căng chặt. Y vừa định thò đầu ra ngoài, liền bị Phong Hề Hành lấy tay đè trở về. Mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng y vẫn ngửi được một cỗ mùi tanh hôi giống như vũng bùn.
Cẩn thận lắng nghe, hô hấp của Phong Hề Hành cũng lặng lẽ tăng thêm. Ngoài ra, còn có một thanh âm rất nhỏ khác, ở xung quanh như ẩn như hiện.
Lông tơ trên người Lâm Sơ Vân hơi dựng, cố gắng dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Những hòn đá trên mặt đất như bị cái gì đó lay động, ẩn ẩn phát ra âm thanh, còn có...
"Tê——"
Phong Hề Hành đột nhiên nhảy về phía sau, né tránh công kích. Lâm Sơ Vân trong ngực cũng bị kéo theo, trực tiếp đụng vào ngực Phong Hề Hành. Tiểu hắc miêu bị đụng ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Là mãng xà!!!
Lâm Sơ Vân không để ý đến cái đầu bị đau, thừa dịp Phong Hề Hành không chú ý, từ trong quần áo hắn thò đầu ra.
Dạ Minh Châu đã bị nghiền nát, mất đi nguồn sáng, toàn bộ hang động chìm vào bóng tối. Họ nhà mèo có năng lực nhìn trong bóng đêm cực mạnh, cho nên Lâm Sơ Vân có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở trước người Phong Hề Hành không đến 5m, là con mãng xà rất lớn đang chiếm cứ.
Mãng xà cuộn thành một đoàn, cơ hồ là ngăn trở toàn bộ cửa động, lưỡi xà màu xanh biếc ngẫu nhiên trong bóng đêm chợt lóe lên, xà đồng đỏ tươi dừng trên người Phong Hề Hành, tràn đầy ý bạo ngược.
Lâm Sơ Vân hoàn toàn tin tưởng, con mãng xà này có thể trực tiếp một ngụm nuốt chửng y. May mà mãng xà này còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Sơ Vân, xà đồng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.
Không biết, tiểu đồ đệ có đánh thắng được nó hay không nữa?
Lâm Sơ Vân có chút phát sầu, cũng chỉ có thể an tĩnh ẩn giấu. Nhưng mà, nếu y cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, mãng xà căn bản không có ý đồ tiến công, mà là cảm giác được nguy cơ, đang cố gắng dọa địch nhân đi.
Ngược lại là tiểu đồ đệ mà y cho rằng sẽ sợ hãi, ý cười trên mặt không chỉ không có biến mất, thậm chí còn càng ngày càng sâu.
Cuối cùng, mãng xà biết mình không cách nào đem nhân loại đáng sợ này dọa đi. Chỉ có thể đứng thẳng thân thể, há to miệng vọt tới, muốn trực tiếp đem Phong Hề Hành nuốt vào bụng.
Phong Hề Hành nghiêng người, lại một lần nữa né tránh công kích của mãng xà, chẳng qua lần này, linh kiếm trong tay hắn đã rút ra. Lưỡi kiếm sắc bén, không chút lưu tình mà đâm vào thân mãng xà, nhưng chỉ có thể đâm vào một đoạn nhỏ, liền bị da rắn ngăn lại.
Mãng xà dùng sức vung lên, một tiếng vang nhẹ, lưỡi kiếm liền trực tiếp đứt gãy.
Lâm Sơ Vân trước mắt tối sầm lại, quả thực muốn đập chết mình.
Đệ tử trong tông môn, trước khi rèn luyện ra linh kiếm độc quyền của mình, đều là dùng linh kiếm tông môn đã thống nhất.
Những linh kiếm này chém linh thú cấp thấp còn có thể, cự mãng này rõ ràng sắp kết đan, hơn nữa, yêu tu phòng ngự vốn cao. Tính toán như vậy, cơ hồ là tương đương với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Loại linh kiếm bình thường này, làm sao có thể phá được phòng ngự của nó.
Sớm biết thế, y nên tìm linh kiếm cho tiểu đồ đệ trước!
Mãng xà cũng ý thức được đây là cơ hội của nó, không để ý đến cơn đau nhức của thân rắn, liền quay đầu cắn về phía người Phong Hề Hành. Miệng xà tanh hôi, trong nháy mắt gần như đã đến trước mặt Phong Hề Hành, răng nanh sắc bén sắp cắn xuống
Mèo nhỏ trực tiếp xù lông: "Meo!!"
Một đạo bóng đen không khiến người ta chú ý chợt lóe lên trong động phủ. Sắc mặt Phong Hề Hành vốn bình tĩnh liền thay đổi, hơi ấm vẫn luôn an tĩnh nơi lồng ngực đột nhiên biến mất.
Cự xà căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ cảm giác được, trong lúc bất chợt thì đôi mắt tự nhiên đau tới tê tâm liệt phế. Thế công vốn muốn cắn người liền dừng lại, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Lâm Sơ Vân lần này xông lên quá mạnh. Sau khi cào xong mắt của cự mãng, y căn bản không khống chế được hướng đi của mình, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đuôi điều chỉnh tư thế trên không trung một chút. Sau đó, liền trực tiếp đụng vào vách đá.
Đau đau đau đau đau.........
Mèo nhỏ còn chưa kịp kêu ra tiếng, liền nặng nề rơi xuống đất.
Hai kích liên tiếp.
"Ô........." Cũng quá đau đi, Lâm Sơ Vân hoài nghi, có phải đuôi của mình bị gãy rồi hay không!
Cự mãng mất đi đôi mắt, không ngừng quay cuồng trên mặt đất, Phong Hề Hành lại không có tâm tình phản ứng nó, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm xung quanh.
"Sư tôn?"
Nhưng mà, thanh âm cự mãng làm ra quá ầm ĩ, hắn căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng kêu nào của tiểu hắc miêu. Phong Hề Hành không nương tay nữa, băng kiếm do linh lực hóa thành, không chút lưu tình mà đâm thủng đầu cự mãng, trực tiếp đem nó đóng đinh trên mặt đất.
Cự mạng giãy dụa hai cái, cuối cùng hoàn toàn bất động.
Trong động triệt để an tĩnh lại, ánh mắt Phong Hề Hành nhìn chằm chằm mặt đất bốn phía. Mỗi lần thế này, hắn rất muốn biến bộ lông đen của Lâm Sơ Vân thành trắng!
"Sư tôn?" Phong Hề Hành cúi đầu gọi, "Sư tôn, người ở đâu?"
Trong động không có bất kỳ tiếng đáp nào, ngay cả một tiếng hít thở khác cũng không nghe được. Hai đồng tử của Phong Hề Hành càng ngày càng nhạt, trên mặt chậm rãi hiện ra từng tia bóng đen.
"Meo........Ô!" Một tiếng kêu nhẹ nhàng đầy ảo giác vang lên từ trong góc.
Bóng đen trên mặt Phong Hề Hành nhanh chóng rút lui. Hắn mãnh liệt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhanh chóng đi tới quỳ xuống. Cuối cùng, cũng phát hiện tiểu hắc miêu nằm giữa đống đá.
Tình huống của tiểu hắc miêu thoạt nhìn rất không tốt, cái đuôi rơi vào trong tảng đá, mắt mèo luôn có thần híp lại một nửa. Chân trước vốn trắng nõn dính đầy máu, không biết là máu của mãng xà hay là bị thương.
Phong Hề Hành nhẹ nhàng ôm cục bông lên, e sợ động tác của mình quá lớn, làm cho thương thế của Lâm Sơ Vân càng nặng thêm.
Lâm Sơ Vân chú ý tới, tay tiểu đồ đệ ôm mình run rẩy.
Sợ là, mình đã dọa tiểu đồ đệ rồi........
Trong lòng Lâm Sơ Vân có chút áy náy, nhưng nếu chọn lại một lần nữa, y vẫn sẽ làm như vậy. Y thật sự không có biện pháp nào mà nhìn tiểu đồ đệ của mình bị cắn. Suy nghĩ một chút, Lâm Sơ Vân thật cẩn thận thò đầu ra, giọng sữa kêu một tiếng: "Meo......."
—Đừng sợ, vi sư không có việc gì.
................