Sáng sớm hôm sau, Phượng Ngũ mới phát hiện một gian phòng trống. Hắn vừa quay đầu, đã thấy Phong Hề Hành từ cửa bên đi ra, còn đang ôm Lâm Sơ Vân.
Phượng Ngũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cặp sư đồ này thật sự rất dính, thân hơn cả Phương Thiên Nguyên và Cố Cảnh Sơn lúc trước.
Hai người đi tới trước mặt Phượng Ngũ, Phượng Ngũ đột nhiên cảm giác được một tia khác thường. Hắn chần chờ ngửi ngửi, sau đó nhìn về phía Phong Hề Hành: "Như thế nào mà trên người ngươi lại có mùi của thụ yêu."
Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, quay đầu theo bản năng kề sát cổ tiểu đồ đệ ngửi ngửi, nhưng chỉ ngửi thấy một luồng hơi thở thơm mát, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị nào khác.
Trên cổ truyền đến một trận xúc cảm tê dại, giống như bị mèo con gãi ở đó, tim Phong Hề Hành đập loạn vài cái, biểu tình trên mặt hiếm khi có chút co quắp: "Sư tôn..."
Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không ý thức được động tác của mình có chỗ nào không đúng, không thể từ trên người tiểu đồ đệ ngửi thấy mùi, y chần chờ đứng thẳng dậy, nhìn về phía Phượng Ngũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT