Lâm Sơ Vân xuyên không rồi, đột nhiên không kịp đề phòng.

Một giây trước, y vừa giơ tay nhận lấy ly trà sữa do tiểu tỷ tỷ trong quán đưa cho, một giây sau, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi. Trà sữa trong tay biến thành một ly trà nhỏ tinh xảo, tiểu tỷ tỷ cũng biến thành một nam tử trung niên mặc áo xám.

Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn ly trà trong tay, rồi lại nhìn người trung niên trước mặt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tiên quân, trà đã chuẩn bị xong rồi." Nam nhân trung niên hơi khom người, ngữ khí lại không cung kính, "Kính xin ngài nắm chặt thời gian."

Nắm chặt thời gian? Thời gian gì?

Lâm Sơ Vân không hiểu ra sao mà nhìn ly trà trong tay, vài lá trà trôi nổi trên mặt nước, thoạt nhìn giống như không có gì không ổn.

Y lại cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, tóc đen xiêm y trắng, trên quần áo không có bất kỳ hoa văn nào, vạt áo rõ ràng đã rơi trên mặt đất, nhưng lại không dính bất kỳ bụi bặm nào.

Thấy Lâm Sơ Vân không nói gì, nam nhân trung niên cho rằng Lâm Sơ Vân muốn đổi ý. Gã nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn mà thấp giọng thúc giục hai câu.

Lâm Sơ Vân còn có chút hoảng hốt, theo bản năng nghe vài câu, cũng chỉ nghe hiểu là đem này tặng trà cho đồ đệ của mình. Về phần nguyên nhân, nam nhân trung niên kia nửa câu cũng không đề cập tới.

Y chậm rãi ổn định tinh thần, nhìn thoáng qua xung quanh.

Đây là một khu rừng trúc, theo con đường nhỏ dưới chân nhìn về phía sau, cách đó không xa có một căn phòng, hẳn là nơi mà vị đồ đệ kia ở.

Thừa dịp cơ hội này, Lâm Sơ Vân suy nghĩ một chút về ba triết lý lớn của cuộc đời.

Tôi là ai? Không biết.

Tôi đang ở đâu? Không biết.

Tôi phải làm gì đây? Ồ, cái này thì biết, đó là đưa trà.

Tựa hồ là thời gian Lâm Sơ Vân trầm mặc quá dài, giọng điệu của gã trung niên càng thêm không kiên nhẫn: "Tiên quân cũng đừng quên, Bạch Lăng Hàm còn đang chờ tin tức tốt của ngài."

Cho nên, Bạch Lăng Hàm là ai???

Lâm Sơ Vân cảm thấy mình sắp biến thành mười vạn câu hỏi ngươi là ai. Nhưng nhìn thấy biểu tình của người này càng ngày càng âm trầm, y cũng không dám hỏi nữa, chỉ đành gật đầu đáp ứng trước.

Gã trung niên thấy thế, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới Bạch Lăng Hàm, Lâm Sơ Vân cái gì cũng sẽ đi làm.

Gã lui về phía sau hai bước, hành lễ qua loa: "Tiên quân, mời."

Lâm Sơ Vân nhìn gã một cái, bưng ly trà xoay người đi về phía phòng trúc. Lúc đi được nửa đường, Lâm Sơ Vân lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Người kia cũng không đi, mà vẫn đứng ở góc đường nhìn chằm chằm y.

Kế hoạch muốn chạy nửa đường thất bại, Lâm Sơ Vân chỉ có thể bưng trà đến trước cửa phòng trúc, nhẹ nhàng gõ gõ.

Bên trong rất nhanh có tiếng đáp lại, thanh âm cực lạnh, giống như huyền băng rơi vào đáy lòng: "Ai?"

Lâm Sơ Vân bị giọng nói làm cho đông lạnh, tay bưng ly trà run lên hai cái. Y có chút đau đầu, y cũng không biết mình là ai, rồi muốn nói như thế nào?

Chần chờ một lát, Lâm Sơ Vân chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, hàm hồ trả lời: "Vi sư."

Người trong phòng nghe được thanh âm của y, lại an tĩnh quỷ dị, một lát sau mới có tiếng vang. Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng ở trước cửa.

Trong lòng Lâm Sơ Vân bắt đầu khẩn trương, một tay y bưng ly trà, tay kia đặt sau lưng hơi nắm chặt, nhìn cánh cửa ở trước mặt dần dần mở ra.

Ngoài dự liệu của y, bên trong phòng lại là một thiếu niên tuấn dật mặc thanh y.

Thiếu niên một thân thanh y, tóc dài phía sau dùng một sợi vải tùy ý buộc, thoạt nhìn chỉ mới 15, 16 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn đường nét trẻ con. Khóe môi hắn treo ý cười, nhìn thấy Lâm Sơ Vân cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, rõ ràng là quen biết nguyên chủ.

"Sư tôn." Thiếu niên hành lễ với Lâm Sơ Vân, cung kính gọi một tiếng.

Lâm Sơ Vân giật giật khóe miệng, đè xuống ý niệm muốn né tránh trong đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Thiếu niên tựa hồ rất quen thuộc với thái độ của Lâm Sơ Vân, cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì, ánh mắt rơi vào ly trà trên tay Lâm Sơ Vân, cũng chỉ hơi híp mắt, không hỏi nhiều cái gì, chủ động nghiêng người nhường đường.

Lâm Sơ Vân đi vào cửa, sau đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua, gã trung niên kia không biết từ khi nào đã không thấy.

"Sư tôn?" Thiếu niên đóng cửa lại, thấy Lâm Sơ Vân nhìn ra cửa xuất thần, nhướng mày, "Làm sao vậy?"

Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, lắc đầu, ánh mắt dạo ở trong phòng một vòng.

Phòng không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn được toàn bộ. Trong phòng không có đồ đạc dư thừa, ngoại trừ bàn ghế ở chính giữa cùng với chiếc giường ở bên kia ra, hầu như không có đồ nội thất nào khác.

Từ căn phòng này, Lâm Sơ Vân có thể đưa ra một kết luận:

—Nghèo!

Nhìn kỹ hơn nữa, quần áo thiếu niên mặc cũng không tốt, y bào màu xanh kia không biết đã mặc bao lâu, tay áo đã bị bạc màu. Ánh mắt đi xuống, bên hông thiếu niên cũng trống rỗng, ngay cả một khối ngọc bội cũng không có.

Lâm Sơ Vân nhịn không được nhíu nhíu mày. Nếu y đoán không sai thì thiếu niên này là đồ đệ của nguyên chủ. Nguyên chủ mặc xiêm y tiên phong đạo cốt, sao đồ đệ "hắn" lại mặc thê thảm như vậy?

Không phải là, nguyên chủ đối đãi hà khắc với đồ đệ chứ?

Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu Lâm Sơ Vân, y liền cúi đầu nhìn mình cũng không khá hơn.

Bên hông trống rỗng không một vật, dây tóc rách nát sắp đứt. Chẳng qua, y phục này giống như là có thể tự động loại bỏ bụi, cho nên, mới không bị giặt phai màu.

Lâm Sơ Vân: "..."

Tiên quân như y, cư nhiên nghèo như vậy sao?!

Lâm Sơ Vân từ nhỏ đến lớn còn chưa nghèo thành bộ dáng này, nhất thời bị kinh hãi.

Thiếu niên đóng cửa lại, đứng trước mặt Lâm Sơ Vân. Kết quả, đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Sơ Vân mở miệng, chỉ cảm giác được tầm mắt Lâm Sơ Vân vẫn đảo loạn trên người hắn.

Ánh mắt thiếu niên hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại như cũ, đôi mắt cong cong, giống như là rất thân cận với vị sư tôn này: "Sư tôn tới tìm đệ tử là có chuyện gì sao?"

Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, có chút chột dạ mà đáp một tiếng.

Y căn bản không biết, nguyên chủ vì sao lại đưa trà cho đồ đệ này, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, bưng ly trà đứng ở đó có chút xấu hổ.

Còn may, thiếu niên này cũng không mở miệng thúc giục y nữa, chỉ nhu thuận đứng ở một bên.

Lâm Sơ Vân lúc này mới dám thoáng thả lỏng một chút, trong lòng cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào.

Y hiện tại đối với nguyên chủ một chút cũng không hiểu rõ. Nếu tùy tiện mở miệng thì sẽ khiến người ta hoài nghi. Nhìn thái độ của người áo xám cùng thiếu niên đối với nguyên chủ mà xem, hẳn là người này không thích giao lưu với người khác. Nếu không... Y liền trực tiếp đem trà qua, cái gì cũng không nói?

Trong lòng cân nhắc, ánh mắt Lâm Sơ Vân lơ đãng dừng ở một bên sườn mặt của thiếu niên.

Không biết có phải do góc độ hay không, y đột nhiên chú ý tới đồng tử của thiếu niên có màu sắc rất nhạt, giống như khối pha lê tinh xảo. Tầm mắt hắn dừng trên người y, trong nháy mắt, lạnh lùng giống như đang nhìn một người chết.

Bất quá sau một khắc, thiếu niên lại nhu thuận nở nụ cười, lãnh ý lập tức bị xua tan.

Trong đầu Lâm Sơ Vân đều là nhanh chóng đưa trà rồi chuồn êm, cũng không có suy nghĩ nhiều, xác định ý nghĩ của mình không có vấn đề gì, liền đem ly trà trong tay bưng hồi lâu đưa cho thiếu niên.

Quả nhiên, hắn một câu cũng không hỏi nhiều, cung kính mà đưa tay tiếp nhận chén trà.

"Đa tạ sư tôn." Thiếu niên mặt mày cong lên, cười tủm tỉm nhìn Lâm Sơ Vân một cái.

Không hiểu sao Lâm Sơ Vân cảm giác được sống lưng có chút lạnh.

Thiếu niên tiếp nhận trà nhưng không uống, mà cúi đầu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ly trà. Lâm Sơ Vân cũng không thèm để ý, dù sao y cũng đã đưa đến, thằng nhóc này uống hay không cũng không liên quan đến y.

Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân định xoay người chuồn đi.

"Sư tôn?" Thiếu niên phía sau gọi y lại.

Kế hoạch chạy trốn của Lâm Sơ Vân lần thứ hai thất bại. Y đưa lưng về phía thiếu niên, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, miễn cưỡng duy trì biểu tình nghiêm túc, xoay người nhìn về phía thiếu niên, "Chuyện gì?"

Thiếu niên tựa hồ có chút nghi hoặc: "Sư tôn không cần nhìn đồ nhi uống ly trà này sao?"

Trong lòng Lâm Sơ Vân câm nín mà chớp mắt một cái.

Đây rốt cuộc là loại trà gì, sao người trung niên kia lại nhìn chằm chằm y đưa vào, còn muốn y phải tận mắt nhìn thấy thiếu niên uống xong?

Đầu óc Lâm Sơ Vân xoay chuyển rất nhanh, liền nghĩ ra cái cớ: "Vi sư tất nhiên là tin tưởng ngươi."

Thiên ngôn vạn ngữ, tuyệt kĩ vỗ mông ngựa, hẳn là không sai đi.

Lâm Sơ Vân tính toán rất tốt, nhưng mà y vừa dứt lời, liền cảm giác được không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, giống như là bị hạ thấp vài độ vậy, lạnh đến mức khiến y run rẩy.

Biểu tình thiếu niên cũng trầm xuống, đồng tử vốn nhạt màu càng thêm trong suốt.

Lâm Sơ Vân nhanh chóng lui về phía sau hai bước, trong lòng quả thực lệ rơi đầy mặt. Nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, ngay cả một cái dự báo cũng không có!

Ánh sáng ngoài phòng xuyên qua cửa sổ rơi xuống khuôn mặt thiếu niên, sáng tối đan xen mơ hồ. Lâm Sơ Vân giống như nhìn thấy bóng tối trên mặt thiếu niên, nhưng mà chờ lúc y nhìn kĩ lại, cũng chỉ nhìn thấy bóng bình thường mà thôi.

Hoa mắt sao.......

Lâm Sơ Vân trong lòng nói thầm một câu. Có điều, thiếu niên đột nhiên biến sắc, y tự nhiên cũng không dám cứ như vậy mà đi.

Cho nên, thiếu niên vì sao tức giận? Là bởi vì y không nhìn chằm chằm hắn uống trà. Hắn cảm thấy mình bị thất sủng, liền đột nhiên tức giận?

Lâm Sơ Vân cân nhắc một chút, đã như vậy......

"Vậy vi sư nhìn ngươi uống là được chứ gì." Lâm Sơ Vân nói.

Lần này cũng không thành vấn đề gì đi, Lâm Sơ Vân tự tin mười phần.

Quả nhiên, tuy rằng nhiệt độ trong phòng không có biến hóa, nhưng biểu tình thiếu niên đã hòa hoãn lại, còn mơ hồ mang theo ý cười. Mặc dù không biết vì cái gì, Lâm Sơ Vân cảm thấy hắn càng cười, đáy lòng lại càng lạnh.

"Sư tôn không cần gấp gáp, Hề Hành liền uống......Linh trà." Thiếu niên cười nói.

Lâm Sơ Vân rất muốn nói: Ta căn bản không vội, ngươi đợi lát nữa uống cũng không sao.

Nhưng mà, tên của thiếu niên đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y. Không biết vì sao, y luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

Giống như... Y đã thấy nó ở đâu?

Lâm Sơ Vân cau mày, cố gắng nhớ lại. Y theo bản năng cảm giác được cái tên này rất trọng yếu với y. Nếu không nhớ ra, rất có thể sẽ phát sinh chuyện không tốt.

Rốt cuộc là đã nghe qua ở đâu?

Tây hành...... Hi hành...... Hề Hành......?!

Từ từ ——

Phong Hề Hành?!!!

Lâm Sơ Vân khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cả người choáng váng.

Đó không phải là tên của nhân vật phản diện trong một cuốn sách mà y đã đọc đêm qua sao?!

Thật ra, nói là nhân vật phản diện thì cũng rất miễn cưỡng. Bởi vì nhân vật trong sách chia làm ba loại: Một là thụ chính; Hai là các nam nhân yêu thụ chính; Ba là.......Phong Hề Hành.

Đúng vậy, Phong Hề Hành là nhân vật duy nhất trong toàn bộ quyển sách không yêu vạn nhân mê thụ, sau đó, bị tác giả viết thành nhân vật phản diện.

Một nhân vật phản diện........ Thảm.

Hơn nữa, trong nguyên tác miêu tả Phong Hề Hành cũng không nhiều, chỉ nói hắn vốn là đệ tử của Điểm Tinh tông. Bởi vì bị người ta hạ độc, cho nên dẫn đến tu vi mất hết, cuối cùng sa đọa thành ma.

Lâm Sơ Vân mơ hồ nhớ rõ, người hạ độc Phong Hề Hành, hình như là sư tôn Lâm tiên quân của hắn, về phần độc, hình như là hạ ở.......

Y còn chưa nghĩ xong, đã thấy thiếu niên bưng ly trà lên. Nước trà hơi sóng sánh, mắt thấy sắp dính vào khóe môi thiếu niên.

Đồng tử Lâm Sơ Vân chấn động kịch liệt, nhanh chóng tiến về phía trước một bước, gắt gao bắt lấy một bên ly trà. Bởi vì dùng sức quá mức, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Độc kia là hạ linh trà!!!

Động tác uống trà của thiếu niên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp rơi vào trên người Lâm Sơ Vân. Thanh âm đã không còn cung kính như lúc đầu, thậm chí còn mơ hồ mang theo một tia trào phúng, "Sư tôn?"

Lâm Sơ Vân không chú ý tới thái độ của thiếu niên thay đổi, y đang bận khiếp sợ về sự phát hiện của mình, thanh âm phiêu hốt giống như bị thương nặng: "......Phong Hề Hành?"

Ánh mắt thiếu niên đảo qua Lâm Sơ Vân, hơi hơi nhướng mày, nói có lệ: "Sư tôn có chuyện gì, có thể chờ đệ tử uống xong linh trà rồi nói sau."

Trong lời nói, rõ ràng là thừa nhận câu nói của Lâm Sơ Vân.

Không! Thể! Uống! Chờ ngươi uống xong là muộn!

Lâm Sơ Vân nhanh chóng đoạt lấy ly trà trong tay Phong Hề Hành, bưng lui về phía sau hai bước. Ly trà này cũng không phải ly bình thường, bị y lắc qua lắc lại như vậy, cư nhiên một giọt cũng không có tràn ra.

Phong Hề Hành cau mày ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Vân, dường như có chút không kiên nhẫ, "Sư tôn đây là ý gì?"

Lâm Sơ Vân còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, thấy Phong Hề Hành đi về phía trước một bước, theo bản năng liền cho rằng hắn muốn cướp ly trà. Trong lúc hoảng loạn, đầu óc y nóng lên, trực tiếp nâng ly trà.

Uống một hơi cạn sạch.

Và......

Một giọt cũng không lưu lại cho Phong Hề.

Phong Hề Hành ngơ ngẩn.

Lâm Sơ Vân thấy hắn không tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là trong lúc hoảng hốt, liền cảm giác mình dường như đã quên cái gì đó. Lại nói tiếp, vì sao Phong Hề Hành hình như đột nhiên lớn lên...

Y không kịp suy nghĩ kỹ nữa, trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

..................

           

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play