Bạch Lăng Hàm đứng trong đám người khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, trông rất yếu ớt.

Các sư huynh bên cạnh đều biết thân thể hắn yếu, không dám lớn tiếng nói chuyện với hắn. Chỉ có một nam tử cao lớn, không những nháo loạn, mà còn nói xong mấy câu liền vỗ mạnh hai cái vào vai hắn.

Nam tử cao lớn là Cần Tuyền Phong của Linh Phong phong. Lần này Bạch Lăng Hàm có thể đi theo tới, cũng là dựa vào vị Cần sư huynh này thay cậu ta tìm danh ngạch.

Chỉ là, diện mạo của vị Cần sư huynh này xem như đoan chính, tính cách lại đặc biệt thô kệch. Bạch Lăng Hàm chán ghét nhất chính là loại người này, nhưng lại vì danh ngạch nên không thể không nhịn xuống.

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Lăng Hàm hiện lên một tia bất mãn.

Nếu không phải Lâm Sơ Vân kia đột nhiên không có tin tức, cậu ta nào cần ủy khuất chính mình mà cùng loại người này đứng chung một chỗ. Nghĩ đến cái danh ngạch duy nhất của Linh Vân phong, cứ như vậy cho Phong Hề Hành, trong lòng Bạch Lăng Hàm càng không cam lòng.

Vì phân tán lực chú ý của mình, ánh mắt Bạch Lăng Hàm nhìn đám người bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một đệ tử mới chạy tới.

Bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa có quá nhiều người ở giữa, Bạch Lăng Hàm không nhìn rõ mặt người nọ, nhưng chú ý tới y phục của người đó thoạt nhìn có chút quen mắt, không khỏi nhìn thêm hai lần.

Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của hắn, người nọ xoay người, ánh mắt không mang theo bất luận cảm gì xúc rơi thẳng vào người Bạch Lăng Hàm.

Phong Hề Hành?!

Đồng tử Bạch Lăng Hàm hơi co lại, theo bản năng nhíu nhíu mày.

Cậu ta không thích Phong Hề Hành.

Bởi vì thân thể từ nhỏ đã yếu, hơn nữa diện mạo cũng là một bộ dáng nhu nhược yếu ớt, mọi người xung quanh đều sẽ nhường cho Bạch Lăng Hàm. Chỉ có Phong Hề Hành, không chỉ làm lơ yêu cầu của cậu ta, còn khiến tay cậu ta bị tổn thương do giá rét.

Bản thân vì danh ngạch, cho nên không thể không đứng ở bên cạnh người chán ghét, mà Phong Hề Hành lại có thể trực tiếp có được danh ngạch, còn thay quần áo mới! Bạch Lăng Hàm càng nghĩ càng ủy khuất, xoay người cúi đầu ho khan hai tiếng.

Vương Kiên Bạch là đệ tử của Linh Hỏa phong, cũng là một trong những người theo đuổi Bạch Lăng Hàm. Vì muốn nói thêm hai câu với Bạch Lăng Hàm, gã vẫn luôn chú ý đến Bạch Lăng Hàm. Sắc mặt người trong lòng vừa mới thay đổi, gã liền chú ý tới, theo ánh mắt Bạch Lăng Hàm nhìn qua, liền nhìn thấy Phong Hề Hành.

Sắc mặt Vương Kiên Bạch tối sầm, nổi giận đùng đùng nói: "Họ Phong kia cư nhiên không biết xấu hổ còn tới?"

Bạch Lăng Hàm che ngực, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vương sư huynh đừng tức giận, Phong sư huynh lúc ấy cũng không phải cố ý, là Lăng Hàm quá mức nuông chiều..."

"Căn bản là tiểu tử kia không có giáo dưỡng." Vương Kiên Bạch vẫn rất không cam lòng, "Vốn là tên ăn mày, bái sư rồi cũng không ai quản giáo."

Bạch Lăng Hàm sâu kín thở dài: "Lâm tiên quân bận rộn sự vụ, không có thời gian lo lắng mọi chuyện. Ta tin tưởng bản tính của Phong sư huynh cũng không xấu." Nói xong, cậu ta thấp giọng như tự nói, "Nếu có người có thể thay Lâm tiên quân chia sẻ vài phần thì tốt rồi."

Người nói vô tình mà người nghe thì hữu ý.

Vương Kiên Bạch híp híp mắt nhìn Phong Hề Hành, đẩy mấy người ra, trực tiếp đi tới trước mặt Phong Hề Hành, nhướng mày: "Phong sư đệ, đã lâu không gặp."

Lâm Sơ Vân đang ngủ say trong lòng Phong Hề Hành, đột nhiên bị thanh âm đánh thức, có chút mất hứng mà dùng móng vuốt bịt chặt lỗ tai, đầu nhỏ lại giấu vào trong.

Thật ồn ào!

Phong Hề Hành thấy mèo nhỏ bị đánh thức, vẻ mặt không lo, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt hỏi: "Có việc gì?"

Vương Kiên Bạch trước nay chưa từng bị người ta đối xử khinh mạn như vậy, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, lạnh lùng nói: "Không ai dạy sư đệ, nhìn thấy sư huynh thì phải hành lễ sao?"

Này lại là muốn vu oan giá họa.

Phong Hề Hành híp mắt, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Bạch Lăng Hàm đứng ở phương hướng Vương Kiên Bạch tới.

Bạch Lăng Hàm đối diện ánh mắt của hắn, khiếp đảm cúi đầu, giống như là bị Phong Hề Hành dọa đến.

Vương Kiên Bạch không được đáp lại, biểu tình âm trầm: "Nếu sư đệ không hiểu chuyện như thế. Vậy sư huynh liền thay Lâm tiên quân hảo hảo dạy dỗ đệ một chút."

Nói xong, linh áp thuộc về tu sĩ Kim Đan kỳ không chút do dự mà áp về phía Phong Hề Hành. Đừng nói, Phong Hề Hành hiện tại còn thiếu một bước mới có thể Kết Đan. Cho dù hắn đã là Kim Đan kỳ, cũng có thể không kịp đề phòng mà ăn chút thiệt thòi.

Đáng tiếc, hiện tại Phong Hề Hành đã không phải là một tu sĩ bình thường. Linh lực của Vương Kiên Bạch vừa mới chuyển động, hắn cũng bắt đầu cảnh giác.

Sau đó——

Tất nhiên là không có sau đó.

Ánh sáng trên y phục Băng Không Y hơi lập loè, linh lực của Vương Kiên Bạch vừa dừng ở bên trên, hoàn toàn bị cắn nuốt sạch sẽ, Phong Hề Hành nửa điểm cũng không cảm giác được.

Vương Kiên Bạch không tin, lại tăng thêm linh áp. Ngược lại, các đệ tử khác bắt đầu không chịu nổi, nhao nhao lui về phía sau. Trong nháy mắt, xung quanh hai người trống rỗng một vòng.

"Dừng tay lại cho ta!" Một tiếng mắng giận dữ từ phía sau truyền đến.

Vương Kiên Bạch theo bản năng thu linh áp, vừa quay đầu liền nhìn thấy phong chủ của Linh Hỏa phong mặt đầy giận dữ đi lại đây. Vị phong chủ này là người có tính tình nóng nảy nhất trong mấy vị phong chủ. Vương Kiên Bạch cứ thấy hắn là lập tức sợ hãi.

Ánh mắt Chúc Viêm nghiêm khắc nhìn mấy người: "Nói, chuyện gì đang xảy ra?!"

Phong Hề Hành không có ý mở miệng, lui về phía sau hai bước, không dấu vết đem bội kiếm che ở trước người.

Vương Kiên Bạch thấy ánh mắt Chúc Viêm dừng ở trên người mình, thanh âm run lên: "Không, không có gì. Đệ tử chỉ muốn nói mấy câu với Phong sư đệ."

Lần này đi Lôi Minh động là do Chúc Viêm phụ trách. Hắn vốn chán ghét mấy chuyện phiền toái. Thấy hai người thức thời không gây chuyện nữa, khuôn mặt nghiêm khắc của Chúc Viêm mới hơi hoà hoãn. Ánh mắt hắn đảo qua hai người, đột nhiên dừng ở trên người Phong Hề Hành.

Chúc Viêm nhìn kỹ hai lần, xác định mình không nhìn lầm, kinh hãi một tiếng: "Băng Không Y?"

Giọng nói của hắn luôn rất lớn, hơn nữa xung quanh quá mức yên tĩnh, toàn bộ quảng trường đều nghe thấy.

Đám người ồ lên một mảnh.

Tất cả mọi người đều biết Lâm tiên quân có một kiện pháp bảo Thiên giai, tên là Băng Không Y, nhưng người thật sự nhìn thấy Băng Không Y rất ít. Chúc Viêm vừa nói như vậy, ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Phong Hề Hành. Ai cũng muốn nhìn xem pháp bảo Thiên giai trông như thế nào.

Vương Kiên Bạch ở một bên sắc mặt khó coi, gã nắm chặt quyền, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành mang theo một tia ghen ghét.

Phong Hề Hành nhìn mặt đất, đối với ánh mắt của mọi người xung quanh làm như không thấy.

"Tiểu tử họ Lâm kia cho ngươi?" Chúc Viêm hỏi.

Tên hỗn đản Lâm Sơ Vân kia không phải chính miệng nói là, chán ghét đồ đệ này nhất sao? Sao đột nhiên lại đem pháp bảo bảo bối đưa cho Phong Hề Hành?

Không phải là có trá đi.

Ấn tượng lớn nhất của Chúc Viêm đối với Lâm Sơ Vân chính là âm hiểm giảo hoạt.

Lúc trước, hắn thật vất vả mới tìm được một viên Hỏa Linh Châu, còn chưa kịp cầm nóng tay, đã bị Lâm Sơ Vân dùng dăm ba câu lừa gạt đi. Chờ khi trở về tông môn, hắn cáo trạng với Đại sư huynh, ngược lại, lại bị Lâm Sơ Vân nói cho á khẩu. Cuối cùng, còn bồi thường không ít linh thạch.

Từ đó về sau, Chúc Viêm không bao giờ tin một chữ nào của Lâm Sơ Vân nữa.

Nghe vậy, Vương Kiên Bạch lập tức ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành: "Không đúng. Lâm tiên quân làm sao có thể đem pháp bảo quý giá như vậy cho ngươi. Cho dù có đưa cũng sẽ đưa cho Bạch sư đệ, chắc chắn là ngươi tự tiện trộm đi pháp bảo của Lâm tiên quân, còn không nhanh chóng cởi ra."

Chúc Viêm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu cảnh cáo nhìn Vương Kiên Bạch một cái.

Vương Kiên Bạch rụt lại, không dám nói lung tung nữa.

Nhưng mà lời nói vừa rồi của gã đã bị người xung quanh nghe thấy. Toàn bộ Điểm Tinh tông đều biết, so với đồ đệ này, Lâm tiên quân càng thích Bạch Lăng Hàm của Linh Thủy phong hơn. Thật sự là không có lý do gì mà đem pháp bảo lợi hại như vậy đưa cho Phong Hề Hành.

Ánh mắt ở trên người Phong Hề Hành từ hâm mộ chậm rãi biến thành nghi ngờ.

Bạch Lăng Hàm đứng trong đám người, giống như đột nhiên nhớ tới, hạ thấp thanh âm: "Lúc trước Lâm tiên quân đã từng nhắc tới, muốn đưa Băng Không Y cho ta, chỉ là Lăng Hàm cảm thấy vật này quá mức quý trọng, liền cự tuyệt, không nghĩ tới..."

Câu nói phía sau, cậu ta không nói tiếp.

Lần này, ánh mắt xung quanh càng thêm khinh thường, giống như là đã kết luận Phong Hề Hành trộm đồ.

Lâm Sơ Vân ở trong ngực Phong Hề Hành tức muốn chết. Sau khi y bị Vương Kiên Bạch đánh thức, liền không thể tiếp tục ngủ, nhưng lại sợ mình bị phát hiện, chỉ có thể yên lặng trốn trong ngực Phong Hề Hành.

Sau đó, liền nghe một đống người này bắt đầu vu khống tiểu đồ đệ nhà mình.

Không được, y không thể để cho đám người này khi dễ Phong Hề Hành như vậy.

Lâm Sơ Vân bắt đầu lật lại ký ức của nguyên chủ. Y nhớ rõ trong trí nhớ nguyên chủ, có một loại pháp thuật, chỉ cần dùng một chút linh lực là có thể truyền âm...

Rất nhanh, đồng tử mèo con sáng lên.

Thiên Lý Truyền Âm Thuật, có thể cách ngàn dặm truyền âm tới. Bất quá, y không cần cách xa như vậy, chỉ cần mở miệng nói một câu là được.

Lâm Sơ Vân nhắm mắt lại, dựa theo khẩu quyết trong trí nhớ của nguyên chủ, ở trong lòng thầm niệm một lần. Một loại cảm giác huyền bí mà diệu, chậm rãi hiện lên. Y có thể cảm giác được, mình tựa hồ nhìn thấy quảng trường, cũng thấy được những đệ tử khác nghi kỵ Phong Hề Hành.

Cũng thấy được vị nhân vật thụ chính kia.

Thoạt nhìn cũng không đẹp lắm a... Lâm Sơ Vân nhìn lướt qua hai cái, liền thu hồi ánh mắt.

Chúc Viêm thấy sự tình phát triển có chút không đúng, vừa định mở miệng đem mọi người giải tán, liền cảm giác được một tia linh thức rơi ở trên quảng trường. Hắn hơi ngẩn ra, chợt cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Là linh thức của Lâm Sơ Vân.

Chẳng lẽ là phát hiện pháp bảo của mình bị mất, cho nên cố ý chạy tới tìm?

Phong Hề Hành cũng cảm giác được linh thức kia. Thậm chí, còn cảm giác được Lâm Sơ Vân nhìn Bạch Lăng Hàm hai cái. Hắn hơi hơi híp mắt, đầu ngón tay giấu trong tay áo rộng co lại.

"Khụ." Trên không trung của quảng trường đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng. Các đệ tử đầu tiên cả kinh, chợt phản ứng lại, đây là có tiên quân đang truyền âm.

Lâm Sơ Vân mới đầu thử một chút, xác định tiếng truyền qua là ngôn ngữ chứ không phải meo meo, mới tiếp tục nói tiếp.

"Phong Hề Hành là đồ đệ duy nhất của bổn quân, bổn quân đưa đồ cho đồ đệ, còn phải hỏi ý kiến các ngươi sao." Lâm Sơ Vân lạnh giọng nói, trong lời nói cũng không lưu tình, "Còn có Bạch sư điệt, bổn tiên quân chưa bao giờ nói là muốn đem Băng Không Y đưa cho ngươi. Ngươi cần nghĩ kĩ trước khi nói."

Nguyên chủ đích xác rất thích Bạch Lăng Hàm, nhưng đó cũng là tuần tự tiến tới. Hiện tại, nguyên chủ còn đang dừng lại ở giai đoạn đưa linh thạch, chưa tới thời điểm đưa Thiên giai pháp bảo đâu!

Sắc mặt Bạch Lăng Hàm trắng bệch, giống như là không thể tin được, trong mắt nổi lên một tầng nước, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên không trung, môi hơi giật giật, cuối cùng vẻ mặt ảm đạm cúi đầu, mất mát mở miệng: "Vâng, đệ tử.......... Biết sai rồi."

Thật là, thấy mà tan nát cõi lòng, khiến người nghe rơi lệ.

Lâm Sơ Vân nhìn người này biểu diễn,  câm nín một lúc lâu. Không thể không nói, Bạch Lăng Hàm đúng là không phụ sự kì vọng của tác giả khi đặt cho cái tên này. Thật là một đóa bạch liên hoa trong sạch.

Lười phản ứng với loại người này, Lâm Sơ Vân tiếp tục mở miệng: "Còn nữa, Phong Hề Hành là đệ tử thân truyền của bổn quân. Nếu có người khi dễ hắn, chính là đối nghịch với bổn quân."

"Bổn quân........ Chính là rất bênh vực người của mình."

Thanh âm cuối cùng tản nhẹ ra trên không trung, liền không còn tiếng vang.

Trên quảng trường một mảnh yên tĩnh, chỉ có Phong Hề Hành cúi đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, liền nhẹ nhàng chọc chọc cục bột đen trong ngực. Mèo nhỏ dùng cái đuôi câu đầu ngón tay của hắn, mềm mềm mại mại.

—Đừng sợ, vi sư che chở ngươi.

.................

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play