Mèo nhỏ chui loạn khắp nơi trong phòng, bộ lông ban đầu còn an phận, sau đấy đã dựng đứng hết cả lên, bốn cái đệm móng vuốt trắng tinh cũng biến thành màu xám.

Phong Hề Hành lấy chút nước, dùng khăn vải nhẹ nhàng lau móng vuốt cho mèo nhỏ. Trong quá trình lau, ngoại trừ cái đuôi tỏ vẻ bất mãn một chút, còn lại vẫn rất ngoan. Chỉ là sau khi Phong Hề Hành lau xong, Lâm Sơ Vân liền yên lặng trốn đến góc giường.

Cảm giác thật sự rất kỳ quái!

Mặc dù biết tiểu đồ đệ làm như vậy, là bởi vì y hiện tại là một con mèo. Nhưng đối với Lâm Sơ Vân mà nói, cái này giống như là có người lăn qua lộn lại mà lau ngón tay cho y, xấu hổ không thôi.

Hơn nữa, miếng đệm thịt của mèo vốn đã mẫn cảm, Lâm Sơ Vân nhịn rồi lại nhịn mới không vươn móng vuốt ra.

Cho nên, đợi đến khi Phong Hề Hành thu thập xong trở về, liền thấy nhóc mèo nào đó lại quay mặt vào góc tường. Hắn đưa tay chọc chọc đuôi lông, sau khi nhận được sự không kiên nhẫn của ai kia vung lên, mới cảm thấy mỹ mãn thu tay về.

"Sư tôn, đồ nhi có việc bẩm báo với người."

Lâm Sơ Vân giật giật, do dự một lúc lâu, chỉ đem một lỗ tai mèo dựng đứng.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ: "Lúc trước sư tôn té xỉu, đồ nhi phát hiện linh lực trong cơ thể của sư tôn.... tựa hồ có vấn đề."

Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Lâm Sơ Vân, phát hiện vẻ mặt của y dị thường bình tĩnh.

Ngay cả cái đuôi cũng không vung thêm hai cái.

Lâm Sơ Vân biết, vả lại cũng không thèm để ý chuyện này.

Phong Hề Hành nhanh chóng kết luận, rồi lại cảm giác được kỳ quái.

Lâm Sơ Vân phát hiện linh lực của mình có vấn đề cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng hắn nhớ rõ, Lâm Sơ Vân luôn rất coi trọng tu vi của mình. Lúc trước, vì chuyện Nguyên Anh kỳ, cùng sư bá ầm ĩ một trận lớn. Hiện tại đối với việc linh lực của mình biến mất, lại lãnh đạm như vậy.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, nhưng ý cười trên mặt Phong Hề Hành vẫn như cũ, còn thuận theo mà biểu hiện ra một tia lo lắng, "Tình huống hiện tại của sư tôn, chỉ sợ không có cách nào tu luyện, chỉ có thể dùng một phương pháp khác lấy linh lực."

Cho dù có được ký ức của nguyên chủ, Lâm Sơ Vân đối với tu luyện vẫn như cũ cái biết cái không. Nghe thấy Phong Hề Hành nói như vậy, liền quay đầu nhìn về phía hắn, trong đôi mắt mèo xanh biếc tràn ngập vẻ nghi vấn.

"Sư tôn, người xem." Phong Hề Hành vươn tay ra trước mặt Lâm Sơ Vân, một khối băng tinh gần như trong suốt trôi nổi trên lòng bàn tay.

Trong nháy mắt khối băng tinh này xuất hiện, Lâm Sơ Vân liền ngửi thấy một mùi thơm, giống như là món thịt kho tàu mà y thích ăn nhất. Y theo bản năng liếm liếm chóp mũi, ghé sát lại ngửi.

"Đây là linh khí do đệ tử luyện hóa kết tinh, sư tôn chỉ cần ăn một khối, trong vòng ba ngày sẽ không đói." Thanh âm Phong Hề Hành nhu hòa, mang theo một tia mê hoặc, "Như vậy, sư tôn sẽ không bởi vì linh lực không đủ mà ngất xỉu."

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt mấy cái, nhìn băng tinh trước mặt. Y luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng... Lại hình như cũng không có gì sai. Chần chờ một lát, y hướng về phía Phong Hề Hành meo vài tiếng.

Phong Hề Hành giống như là đoán được Lâm Sơ Vân sẽ hỏi cái gì, đạm cười giải thích: "Sư tôn yên tâm, ngưng kết một khối băng tinh chỉ cần một ngày mà thôi, sẽ không chậm trễ việc tu luyện của đồ nhi."

Này còn không chậm trễ!

Lâm Sơ Vân nhăn lại chóp mũi, có chút nôn nóng cào cào giường, lại ý thức được rắc rối sau này gặp phải, yên lặng thu hồi móng vuốt. Y nhìn băng tinh một chút, rồi nhìn nhìn Phong Hề Hành, mới miễn cưỡng gật gật đầu.

"Meo......."

—Vậy được rồi, chờ vi sư biến trở về, liền đưa ngươi thật nhiều thật nhiều linh thạch!

Phong Hề Hành nghe không hiểu câu này, thấy Lâm Sơ Vân gật đầu, cười tủm tỉm mà đem băng tinh đặt ở trước mặt y.

Tiểu hắc miêu còn có chút chần chờ, vòng quanh băng tinh một lượt, duỗi móng vuốt gẩy gẩy hai cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mùi hương hấp dẫn, một ngụm đem băng tinh nuốt xuống.

Một trận mát lạnh nảy lên trong đầu, cảm giác đói khát vẫn luôn thoáng qua chợt biến mất, thậm chí cảm giác mệt mỏi cũng tiêu tán đi rất nhiều. Tiểu hắc miêu liếm liếm móng vuốt, nhịn xuống ý niệm muốn ăn thêm nữa, nhẹ nhàng meo một tiếng với Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành cười, xoa xoa vành tai mèo con, "Sư tôn không cần để ý, đây là việc đồ nhi nên làm."

Lâm Sơ Vân nhìn vẻ mặt ôn hòa của thiếu niên, lần thứ một trăm linh một cảm khái: Đồ đệ tốt như vậy, nguyên chủ cư nhiên còn ghét bỏ, quả thực là  mắt mù mà!

Mấy ngày sau đó, Lâm Sơ Vân vẫn an phận ở trong phòng Phong Hề Hành. Mà nguyên chủ biến mất mấy ngày, vẫn luôn không có người phát hiện. Không thể không nói, nhân duyên của nguyên chủ thật sự rất kém.

Về phần Phong Hề Hành... Bởi vì nguyên chủ không để ý, cho nên hắn ở trong tông môn cũng không có bằng hữu gì. Nếu có người tới tìm hắn, căn bản là không có chuyện gì tốt.

Lâm Sơ Vân vốn là một người tương đối trạch, có thể ngây người cả ngày ở một chỗ. Phong Hề Hành thật vất vả mới trở lại một đời, càng sẽ không bỏ qua cơ hội này, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện.

Hai người ở chung như vậy, cư nhiên còn rất hài hòa.

Cho đến ngày thứ bảy, cuộc sống yên tĩnh của hai người bị phá vỡ.

Trời còn chưa sáng, Lâm Sơ Vân đã bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức. Y theo bản năng trốn đến góc giường, cái đuôi cũng rụt lại, trong đôi mắt mèo xanh biếc có một tia bất an.

Ngoại trừ Phong Hề Hành ra, y còn chưa dùng tư thái này gặp qua người khác, trong lòng Lâm Sơ Vân khó tránh khỏi có chút kinh hoảng.

Phong Hề Hành trấn an sờ sờ tiểu hắc miêu, mới đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là một đệ tử ngoại môn, tựa hồ là rất bất mãn với việc Phong Hề Hành nửa ngày mới mở cửa, ngữ khí không kiên nhẫn: "Nhanh lên, chỉ chờ một mình ngươi."

Ánh mắt Phong Hề Hành nhẹ nhàng đảo qua mặt người này. Rõ ràng hắn cái gì cũng không nói, đệ tử kia lại đột nhiên cảm giác lưng có chút lạnh, thái độ cũng không khỏi thu liễm một chút.

"Chuyện gì?" Phong Hề hành hỏi.

Đệ tử nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, mới không tình nguyện mở miệng: "Hôm nay là ngày tiến vào Lôi Minh động, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ có ngươi là còn chưa tới."

Phong Hề Hành ngẩn ra, mới phản ứng lại. Kiếp trước, lúc này hắn đã ra khỏi tông môn, tự nhiên sẽ không nhớ rõ cái gọi là thời gian Lôi Minh động mở cửa.

"Đã biết." Phong Hề Hành thản nhiên nói, "Ta thu thập một chút rồi qua."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ đệ tử kia có phản ứng gì, liền trực tiếp đóng cửa lại.

Ngoài cửa, sắc mặt tên đệ tử có chút khó coi. Nhưng hai năm trước Phong Hề Hành đã lên Trúc Cơ, hiện tại chỉ thiếu một bước là có thể Kết Đan.  Không phải là người có thể trêu chọc.

Nghĩ nghĩ, đệ tử vẫn là đen mặt xoay người rời đi.

Hừ! Bất quá chỉ là một tiểu tử thúi không ai quản, chờ tiến vào trong động phủ, Bạch sư huynh tự nhiên sẽ giáo huấn hắn!

Thính giác của mèo rất tốt, Lâm Sơ Vân nghe xong cuộc đối thoại của hai người  không rơi một chữ.

Y chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm thấy rất cao hứng vì Phong Hề Hành có thể đi Lôi Minh động. Lôi Minh động là bí cảnh thứ nhất mà thụ chính đi, bên trong có vô số kỳ ngộ, với thực lực của Phong Hề Hành, như thế nào cũng có thể đoạt hai, ba cái trở về.

Thấy Phong Hề Hành trở lại, Lâm Sơ Vân còn rất cao hứng mà nhẹ nhàng meo một tiếng với hắn. Sau đó, câu hỏi tiếp theo của Phong Hề Hành làm y choáng ngợp.

"Sư tôn muốn cùng đồ nhi đi sao?" Phong Hề Hành nửa ngồi xổm xuống, nhìn con mèo đen nho nhỏ trên giường.

Mèo nhỏ nghiêng đầu, rõ ràng là tỏ vẻ khó hiểu đối với câu hỏi của Phong Hề Hành. Kỳ ngộ trong Lôi Minh động đối với tu sĩ Trúc Cơ mới có hiệu quả. Y là Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại là sủng vật, đi xem náo nhiệt làm gì.

Thấy Lâm Sơ Vân không phản ứng lại, Phong Hề Hành đạm cười nói: "Đồ nhi đi rồi, sư tôn cũng sẽ không có băng tinh."

Cục than đen nào đó sợ ngây người.

Đúng rồi! Đồ đệ đi rồi, vậy y ăn cái gì đây?

Hiện tại, Phong Hề Hành không chỉ là đồ đệ của y, mà còn là kho lương thực di động của y. Y phải đi theo cùng Phong Hề Hành mới được.

Mèo nhỏ ủy khuất vung đuôi hai cái, chỉ có thể chịu thua hiện thực, không tình nguyện mà "Meo ——" một tiếng.

Đi thì đi——

Phong Hề Hành cũng không ngoài ý muốn, một tay đặt ở bên giường, nhìn nhóc mèo nào đó chậm rì rì đi lên. Nhưng mà, ai kia đi đến lòng bàn tay cũng không có dừng lại, mà là theo ống tay áo của hắn trực tiếp chạy đến trên vai phải, thò đầu ngó nghiêng xuống.

"Sư tôn?" Phong Hề Hành có chút nghi hoặc.

Lâm Sơ Vân ngó trái ngó phải, rất nhanh đã tìm xong vị trí, hai chân trước câu lấy áo ngoài —— Dù sao, Băng Không Y cũng không có khả năng bị y làm hỏng, hai chân sau thò ra, giẫm lên vạt áo Phong Hề Hành.

Sau đó, chân trước buông lỏng, mèo nhỏ liền rơi vào trong quần áo Phong Hề Hành.

Áo ngoài của Phong Hề Hành vốn là màu đen, màu sắc của Lâm Sơ Vân cũng là màu đen, giấu như vậy, đích xác là không dễ bị phát hiện. Cho dù có người tới gần, Lâm Sơ Vân cũng có thể trực tiếp vùi vào trong quần áo của Phong Hề Hành

Đối với nơi mình tìm được tương đối hài lòng, Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, thúc giục nói: "Meo meo meo."

—Đi mau đi mau, đừng đến muộn.

Cả người Phong Hề Hành cứng đờ, bộ lông ấm áp ở trong ngực hắn, cái đuôi không an phận kia còn đang phe phẩy, ngẫu nhiên đảo qua xương quai xanh của hắn để lại một trận ngứa ngáy.

Ngực và cổ là nơi trọng yếu nhất của con người. Phong Hề Hành rất ít khi để người ta lại gần, càng đừng nói đến hai bộ phận này. Nhưng nhìn con mèo con nhàn nhã trong ngực, Phong Hề Hành lại không động thủ đem y đổi chỗ khác.

Chỉ có thể cảnh giác nhiều hơn một chút.

Phong Hề Hành trong lòng thở dài, có chút bất đắc dĩ mà đem cái đuôi của mèo nhỏ nhét vào trong quần áo. Chẳng lẽ, hắn chính là một nhung khống ngầm, cho nên mới có thể mặc kệ Lâm Sơ Vân biến thành mèo như thế. May mà kiếp trước không có ai có ý đồ dùng mèo con để ám sát Ma chủ. Nếu không.......

Phong Hề Hành thở dài đứng dậy. Còn quàng thượng trong ngực bởi vì bị nhét đuôi mà có chút mất hứng, đầu nhỏ chui vào trong quần áo, liền không thèm phản ứng người nữa.

Phong Hề Hành: "..."

Có phải, hắn có chút quá sủng ái Lâm Sơ Vân hay không? Đây chính là kẻ thù của hắn đó.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy đôi mắt đầy ủy khuất của người ta, Phong Hề Hành đành phải bất đắc dĩ trấn an: "Sư tôn đừng giận, chờ tiến vào động phủ, đồ đệ liền cùng những người khác tách ra. Đến lúc đó, sư tôn có thể..." Hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Có thể thả cái đuôi ra."

Lâm Sơ Vân: "..."

Y yên lặng, ngượng ngùng, thu đuôi lại —— thu ——, Mèo nhỏ nhìn chóp đuôi còn đang phe phẩy, thẹn quá hóa giận, dùng một chân ôm lấy đuôi, ngậm trong miệng, co lại thành một đoàn.

"Meoo....o!" Thu thì thu!

Phong Hề Hành không dám cười ra tiếng, sợ vị đại gia này xù lông sẽ cho mình một móng vuốt. Mặc dù không đau, nhưng hắn lo lắng móng vuốt của mèo nhỏ sẽ đau.

Thời điểm hai người đến quảng trường, thời gian vừa vặn. Phong Hề Hành an tĩnh đứng ở một bên, cũng không có ý định đi vị trí trung tâm góp vui. Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy bốn người đang đứng ở giữa quảng trường, ăn mặc khác với những đệ tử còn lại.

Ánh mắt Phong Hề Hành chậm rãi đảo qua mấy người, cuối cùng rơi vào trên người thiếu niên mặc bạch y trong đó.

Làn da thiếu niên trắng gần như trong suốt, mặt mày hơi nhíu lại, thân hình đơn bạc. Chỉ đứng một chỗ cũng làm người ta cảm thấy hắn yếu đuối.

Không nghĩ tới không có Lâm Sơ Vân, Bạch Lăng Hàm cư nhiên vẫn lấy được danh ngạch tiến vào Lôi Minh động.

Nếu Lâm Sơ Vân biết, phỏng chừng sẽ rất thương tâm đi.

Phong Hề Hành mang theo một tia ác ý nghĩ. Nhưng lại không có ý gọi Lâm Sơ Vân ra để cho y liếc mắt một cái. Ngược lại xoay người, chặn Bạch Lăng Hàm ở sau lưng.

...............

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play