Sau khi Phong Hề Hành đi ra ngoài, việc đầu tiên là thiết lập kết giới trên cửa. Xác định Lâm Sơ Vân chạy không thoát, những người khác cũng không vào được, rồi mới xoay người đi sau núi.
Bầu trời bên ngoài còn chưa sáng, toàn bộ Linh Vân sơn bao phủ dưới bóng đêm, có vẻ có chút sâu thẳm.
Linh Vân sơn nằm ở bên ngoài Điểm Tinh tông. Bởi vì tính tình cổ quái của "Lâm Sơ Vân", ngoại trừ hắn cùng Phong Hề Hành, không còn đệ tử nào khác ở chỗ này.
Đồng dạng, bởi vì "Lâm Sơ Vân" cũng không thích đồ đệ Phong Hề Hành. Cho nên, Phong Hề Hành bị an trí ở góc hẻo lánh nhất của Linh Vân sơn.
Mà từ phòng trúc của Phong Hề Hành lui về phía sau thêm hai bước, chính là sau núi của Điểm Tinh tông.
Ngoài các loại linh thú sinh sống ở hậu sơn của Điểm Tinh tông, còn có linh thực được linh khí tẩm bổ.
Trong tông cũng không cấm cửa các đệ tử tiến vào sau núi, chỉ cần ngươi có thể sống sót đi ra, linh dược linh thú ở đó đều có thể mang đi. Tuy nhiên, nơi này nguy cơ bốn phía, nếu thực lực không đủ, không ra được cũng là có khả năng.
Lúc trước có đệ tử Kim Đan kỳ, tự cho là mình đủ thực lực, muốn tiến vào sâu trong núi, cuối cùng hồn đèn tắt, không ai biết chết ở đâu.
Sau đó, đệ tử tiến vào sau núi liền ít đi rất nhiều.
Phong Hề Hành theo con đường nhỏ đi đến sau núi, không có từ cửa vào đi vào, mà tìm được một vách núi khác, trực tiếp nhảy xuống.
Đáy vực là một uông băng đàm, Phong Hề Hành rơi vào trong nước, không làm bọt nước bắn lên, cũng không phát ra âm thanh nào. Một lát sau, trong hồ nước hiện ra từng vòng gợn sóng, Phong Hề Hành từ trong hồ nổi lên, được một khối băng đưa vào bờ.
Phong Hề Hành nhìn thoáng qua y phục trên người, nhíu nhíu mày. Băng Không Y không hổ là Thiên giai pháp bảo, hoàn toàn ngăn hàn khí của băng đàm ở bên ngoài, không dính một chút nước.
Phong Hề Hành không nghĩ ngợi nhiều, liền bắt được hai con linh ngư trong đầm băng, rồi theo đường cũ trở về nhà trúc.
Kết giới trên cửa không có dấu vết bị đụng chạm, vẻ mặt Phong Hề Hành hơi hòa hoãn lại, hắn đẩy cửa ra, ánh mắt lướt qua giường.
Không có.
Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng quét qua trong phòng, nhưng Lâm Sơ Vân vốn là một con mèo đen, hiện tại sắc trời cũng tối, hắn nhất thời không tìm được.
"Sư tôn?" Phong Hề Hành chắp tay sau lưng đóng cửa lại, gọi một tiếng.
"Meo meo..." Tiếng meo vô lực từ bên giường truyền đến.
Phong Hề Hành bước nhanh qua, lúc này mới thấy được tiểu hắc miêu. Một đoàn nho nhỏ, lui ở góc giường, bị bóng tối bao trùm, cho nên không chú ý tới.
"Sư tôn." Phong Hề Hành khom lưng, ôm cục bột đen vào trong ngực.
Lâm Sơ Vân đã đói đến mức, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, theo bản năng rụt vào trong ngực Phong Hề Hành. Y ý thức được cơn đói này không bình thường, nhưng cũng không biết thân thể của mình xảy ra chuyện gì.
Phong Hề Hành cẩn thận ôm cục bột vào trong ngực, đem linh ngư đặt ở bên miệng mèo nhỏ. Nhưng mà, mèo nhỏ làm thế nào cũng không chịu há miệng, Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng lắc lắc người ta.
"Sư tôn?"
Cục bột đen không có nửa điểm phản ứng, toàn bộ cơ thể mềm nhũn nằm sấp. Phong Hề Hành nhíu mày, lật mèo nhỏ trong tay, mới ý thức được Lâm Sơ Vân đã hôn mê bất tỉnh.
Lâm Sơ Vân nói như thế nào cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy là dựa vào đan dược mà cưỡng ép đi lên, nhưng sao có thể đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy?
Trong lòng Phong Hề Hành khó hiểu, chần chờ một lát, phân ra một tia linh lực dạo một vòng kinh mạch của Lâm Sơ Vân. Mở mắt ra, trong mắt Phong Hề Hành hiện lên một tia kinh ngạc cùng ngưng trọng.
Tất cả linh lực trong khí hải của Lâm Sơ Vân đều không thấy đâu!
Ngay cả linh khí của hắn cũng trực tiếp bị hút vào khi đến gần khí hải của Lâm Sơ Vân. Nếu không phải Phong Hề Hành dừng kịp thời, thì linh lực trong cơ thể hắn cũng sẽ bị hút đi.
Phong Hề Hành lại dùng linh lực thử hai lần, cuối cùng phát hiện ra điểm dị thường.
Ở chỗ sâu trong khí hải của Lâm Sơ Vân, không biết từ khi nào xuất hiện một điểm sáng yếu ớt, tất cả linh lực tới gần điểm sáng đều sẽ bị hút đi.
Hiện tại linh lực trong cơ thể Lâm Sơ Vân đã cạn kiệt, điểm sáng bắt đầu hấp thu sinh mệnh lực của y, cho nên Lâm Sơ Vân mới choáng váng.
Nhưng loại tình huống này, không phải chỉ xuất hiện trên người linh thú chưa hóa hình sao? Lâm Sơ Vân rõ ràng là nhân tu, làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?
Phong Hề Hành nhìn khối đen nho nhỏ trong lòng bàn tay, mày khẽ nhíu. Lâm Sơ Vân hiện tại đã ngất đi, nếu không có linh lực khác bổ sung, Lâm Sơ Vân sẽ từ từ bị rút cạn sinh khí, cứ như vậy chết đi.
Hắn tùy tay khảy nhóc mèo con hai cái, bởi vì mất đi ý thức mà khó có được thuận theo, không tỏ vẻ bất mãn, cái đuôi luôn luôn nóng nảy cũng điếc ngang.
Rõ ràng cũng là xúc cảm mềm mại, nhưng Phong Hề Hành lại cảm thấy không thoải mái như lúc cục bột đen tỉnh.
"Lâm Sơ Vân." Phong Hề Hành mở miệng, ngữ khí rất bình tĩnh, "Ta có thể cứu ngươi. Nhưng từ nay về sau, mạng của ngươi sẽ thuộc về ta."
"Nếu ngươi muốn phản đối, hiện tại liền có thể nói."
Trong phòng yên tĩnh, bên môi Phong Hề Hành giương lên một độ cong, "Như vậy, ngươi chính là đồng ý."
......
Lâm Sơ Vân một lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại. Bên ngoài trời đã sáng, y im lặng nhìn trần nhà, chóp đuôi giật giật.
Vì sao người khác xuyên qua, ngày ngày một tay đánh quái. Y xuyên qua, chưa tới ba ngày thì đã hôn mê hai lần! Còn nữa, vì sao tiểu đồ đệ lại đem y nằm ngửa, tư thế này làm đuôi bị đè nặng thật khó chịu.
Lâm Sơ Vân thuần thục trở mình, vừa mới vui vẻ ngoắc đuôi, liền đột nhiên cứng đờ.
Phong Hề Hành nằm ở bên cạnh, y có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương sát ngay chóp tai.
Đôi mắt mèo xanh biếc cẩn thận chớp chớp hai cái, cái đuôi cũng chậm rãi đáp xuống giường, mèo con dùng chóp mũi nhẹ nhàng dò xét, thấy Phong Hề Hành không bị đánh thức, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu đồ đệ cũng không biết là làm cái gì, mặt mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi luôn mang theo ý cười mím chặt, mi tâm hơi nhíu lại, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Lâm Sơ Vân thả chậm hô hấp, đệm thịt mềm mại dừng ở trên giường, không phát ra một chút âm thanh nào. Y thật cẩn thận tới gần Phong Hề Hành, chòm râu hơi hơi run rẩy.
Lại nói tiếp, Phong Hề Hành cũng mới 16 tuổi mà thôi.
Trong sách, không đề cập đến việc Phong Hề Hành sau khi rời khỏi môn phái đã xảy ra chuyện gì. Nhưng một thiếu niên 16 tuổi, ở Ma giới phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới có thể ở mười mấy năm sau trở thành Ma chủ khiến mọi người nghe thấy là biến sắc.
Lâm Sơ Vân nhịn không được đau lòng, mèo nhỏ thật cẩn thận tới gần thiếu niên, đệm thịt nhẹ nhàng ấn vào mi tâm Phong Hề Hành, thấp giọng meo một tiếng.
—Nhãi con, về sau vi sư che chở cho ngươi!
Lâm Sơ Vân vẫn cảm thấy hơi đói, nhưng cũng không đến mức khó chịu như trước. Cũng không biết trong lúc y ngủ, Phong Hề Hành đã cho y ăn cái gì.
Thấy Phong Hề Hành nhất thời không tỉnh lại, Lâm Sơ Vân bắt đầu làm chuyện mình đã sớm muốn làm.
Chia địa bàn!
Là một động vật thuộc họ mèo, y hoàn toàn không thể chấp nhận, trên địa bàn của y lại không có mùi vị của mình!
Lâm Sơ Vân bắt đầu từ giường, lảo đảo đi một vòng, cố gắng lưu lại hơi thở trên người ở từng góc. Chờ khi đã dạo quanh chiếc giường một vòng, Lâm Sơ Vân bắt đầu cân nhắc làm thế nào để xuống giường.
Giường của Phong Hề Hành cũng không tính là cao, nhưng cũng tầm nửa thước. Lâm Sơ Vân nhìn dáng mèo của mình, nếu đem hai chân trước bám mép giường, hình như cũng có thể nhảy xuống đi?
Nói làm liền làm, Lâm Sơ Vân không có nghĩ nhiều, theo suy nghĩ của mình, hai chân trước bám vào mép giường, chân sau cố gắng hướng xuống dò xét.
Nhưng mà y cố gắng nửa ngày, cũng không giẫm lên bất cứ thứ gì, ngược lại, chân trước bắt đầu mất đi lực bám trên giường, chậm rãi trượt xuống.
Mắt thấy mình sắp ngã, Lâm Sơ Vân chỉ có thể vội vàng buông hai chân trước ra, ngoắc ngoắc cái đuôi nhỏ, trong nháy mắt mạo hiểm, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng thở ra, liếm hai cái đệm thịt có chút đau, sau đó tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình là ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ.
Phía sau, Phong Hề Hành chậm rãi buông đôi tay đang siết chặt, linh thức của hắn vẫn gắt gao dừng lại trên cục bột đen không biết trời cao đất dày kia. Xác định cục bột này đi đường không có vấn đề gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Lâm Sơ Vân xoay người, Phong Hề Hành cũng đã tỉnh.
Cho dù Lâm Sơ Vân hiện tại nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng Phong Hề Hành cũng sẽ không quên bản tính âm hiểm ngoan độc của người này. Càng sẽ không bao giờ để mình ngủ quên bên cạnh kẻ thù mà không phòng bị.
Lúc Lâm Sơ Vân tới gần, Phong Hề Hành đã âm thầm vận chuyển linh lực, chỉ cần Lâm Sơ Vân dám động thủ, hắn sẽ trực tiếp giải quyết Lâm Sơ Vân.
Tuy nhiên... Nghĩ đến xúc cảm mềm mại giữa mày trong vài giây kia, tâm tình Phong Hề Hành rất phức tạp. Đến bây giờ, hắn vẫn hoài nghi mình có phải trúng tà hay không, cư nhiên tiêu hao linh lực của mình mà cứu Lâm Sơ Vân.
Mèo nhỏ vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng. Ngày hôm qua còn bị đuôi vấp ngã, hôm nay cũng đã hoàn toàn quen thuộc với phương thức đi đường mới.
Phòng trúc không lớn, nhưng đối với một con mèo con mà nói cũng đủ để nó bận rộn. Lâm Sơ Vân cẩn thận chạy khắp nơi một vòng, cuối cùng mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất, ngay cả chóp đuôi cũng không có khí lực để lắc lư.
Hiện tại chỉ còn lại cái bàn cùng ghế dựa, Lâm Sơ Vân khôi phục một tinh lực, liền chạy đến bên cạnh ghế. Y dạo qua một vòng quanh ghế, tìm một góc độ tốt.
Chạy lấy đà —— nhảy ——"Bang" một phát đụng phải chân ghế.
Mèo con bị đụng tới thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Duỗi móng vuốt nhỏ muốn sờ sờ chỗ bị đụng đau, lại phát hiện chiều dài móng vuốt không đủ.
Sự mất mát trong lòng Lâm Sơ Vân vừa mới hiện lên, một đôi tay vươn ra nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu mèo con. Lâm Sơ Vân còn chưa kịp cảnh giác, đã ngửi được hơi thở quen thuộc, theo bản năng bắt đầu ngáy.
Chỗ đau được xoa dịu, Lâm Sơ Vân quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên phía sau: "Meo."
—Xin lỗi! Vi sư đánh thức ngươi.
Phong Hề Hành nghe không hiểu lời y nói, còn tưởng rằng Lâm Sơ Vân đang giục mình đặt lên bàn, bèn vươn tay đặt mèo đen nhỏ vào lòng bàn tay, đứng lên đặt đầu ngón tay lên mặt bàn.
Lâm Sơ Vân đối với việc đột nhiên nâng cao vẫn có chút không thích ứng, cái đuôi hơi căng thẳng, đồng tử mèo gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay Phong Hề Hành, không dám nhìn xuống.
Tay Phong Hề Hành rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, chỉ là Lâm Sơ Vân cảm giác chỗ đệm thịt giẫm lên, có chút không thoải mái.
Y nâng một cái chân sau lên, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay Phong Hề Hành có một vết sẹo rất dài. Vết sẹo gần như chạy dọc cả lòng bàn tay, thoạt nhìn tựa như... Phong Hề Hành từng tay không bắt lấy lưỡi kiếm.
"Meo meo meo?" Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn về phía Phong Hề Hành.
—Vết thương từ đâu ra?
Phong Hề Hành cho rằng y ghét bỏ mình, duỗi tay đem mèo con đặt lên bàn. Kết quả, mèo con vừa mới đứng vững, liền vẫy đuôi chạy về, móng vuốt nhỏ đặt ở một bên vết sẹo, đôi mắt mèo xanh biếc nghiêm túc nhìn hắn: "Meo meo meo??"
Phong Hề Hành trầm mặc một lát, mở miệng: "Hai năm trước, khi đánh nhau với người khác thì bị thương."
Hai năm trước? Mười bốn tuổi?? Lâm Sơ Vân nổi giận, dựng thẳng đuôi, xoay quanh trong lòng bàn tay Phong Hề Hành: "Meo meo meo?"
—Ai đã đánh ngươi??? Không biết rằng, trẻ em là để yêu thương sao!!
Phong Hề Hành cười khẽ, khảy tai mèo hai cái, không tiếp tục đề tài này: "Lúc nãy, sư tôn muốn làm gì?"
Lâm Sơ Vân như được nhắc nhở, quay đầu cẩn thận chạy một vòng trên bàn.
Phong Hề Hành nhìn thân ảnh nhỏ bận rộn kia, biểu tình sáng tối bất định.
Vết sẹo này tất nhiên không đơn giản như hắn nói.
Đệ tử Điểm Tinh tông, cứ ba năm sẽ tổ chức một cuộc đại tranh tài, chọn ra ba người đứng đầu đạt được pháp bảo. Hai năm trước, chính là lần đầu tiên Phong Hề Hành tham gia đại hội.
Lúc ấy, hắn đã đã là Trúc Cơ. Tuy rằng, các đệ tử khác được sư tôn ban cho pháp bảo, linh dược, chỉ có hắn là không có, nhưng Phong Hề Hành vẫn có thể tiến vào vòng thứ ba.
Sau đó, vào đêm trước vòng tỷ thí thứ tư, Phong Hề Hành bị người ta ám toán.
Người nọ vốn là muốn trực tiếp phế bỏ linh căn của hắn, nhưng lại không thể thành công, vết sẹo này là khi đó lưu lại. Mặc dù bởi vì trời tối, Phong Hề Hành không thể thấy rõ bộ dáng người nọ, lại thấy rõ bộ dáng thanh kiếm kia.
Đó là linh kiếm của sư tôn hắn, mà đối thủ ngày hôm sau của hắn chính là Bạch Lăng Hàm.
Cục bột đen ở trên bàn chạy một vòng, cảm thấy mỹ mãn trở lại trước mặt Phong Hề Hành, tương đối tự giác mà đứng ở trong lòng bàn tay Phong Hề Hành: "Meo meo meo~"
—Đồ đệ đồ đệ, ta xong rồi!
Phong Hề Hành nhìn mèo con một lát, mặt mày hòa hoãn, "Vâng, sư tôn."
...............