Trong lúc Lâm Sơ Vân hôn mê, nhanh chóng xem qua ký ức của nguyên chủ.
Ký ức về nguyên chủ bắt đầu từ năm 10 tuổi. Lúc ấy, hắn vừa mới được tông chủ tiền nhiệm là Phương Thiên Nguyên mang về tông môn.
Điểm Tinh tông là môn phái đứng đầu của Tu Tiên giới. Phương Thiên Nguyên là tông chủ, chỉ cách Độ Kiếp kỳ một bước. Bởi vì nguyên chủ là do hắn mang về, cho nên những người khác đối với nguyên chủ rất tốt. Nguyên chủ lúc ấy cũng rất ngoan ngoãn, cũng không gây ra bất cứ chuyện gì.
Mãi cho đến khi Phương Thiên Nguyên bắt đầu bế quan, bản tính nguyên chủ dần dần bại lộ ra ngoài.
Nguyên chủ là người có tâm ghen ghét cực lớn, chỉ vì tiểu sư đệ lên Trúc Cơ nhanh hơn mình. Trong lòng liền hận tiểu sư đệ, thậm chí còn bày kế suýt nữa giết chết tiểu sư đệ.
Về sau, nguyên chủ muốn dùng đan dược để mạnh mẽ hóa Nguyên Anh kỳ. Sau khi bị Đại sư huynh khuyên can, ở ngay trước mặt toàn bộ tông môn, tức giận mắng Đại sư huynh chẳng qua là thay mặt tông chủ, keo kiệt ích kỷ như thế, ngay cả một viên đan dược cũng không nỡ cho sư đệ.
Chuyện tương tự xảy ra nhiều vô kể, dần dần mấy sư huynh đệ lạnh lòng với nguyên chủ, cũng triệt để đoạn tuyệt lui tới.
Về phần đồ đệ Phong Hề Hành này, nguyên chủ cũng không phải thật tâm muốn thu. Chỉ là bởi vì ghen ghét thiên phú của Phong Hề Hành, liền cố ý đoạt người từ trong tay Tam sư huynh. Kết quả, sau khi thu được môn hạ, nguyên chủ không chỉ cắt xén linh thạch của Phong Hề Hành, mà còn làm ngơ trước việc các đệ tử khác bắt nạt hắn.
Phong Hề Hành là đệ tử thân truyền, nhưng so với đệ tử ngoại môn còn thảm hơn.
Sau đó, nguyên chủ gặp được Bạch Lăng Hàm, cũng chính là thụ chính vạn nhân mê trong sách.
Nguyên chủ tôn sùng Bạch Lăng Hàm là thần minh, cho nên trong trí nhớ của hắn, Bạch Lăng Hàm chính là một tia sáng, muốn lóe mù mắt Lâm Sơ Vân. Lời nói cũng giống như Phật âm, còn tự mang tiếng vang hiệu quả.
Vì lấy lòng Bạch Lăng Hàm, nguyên chủ đưa các loại linh thạch, linh khí, đưa hết tất cả những gì có thể đưa. Đường đường là một tiên quân, toàn thân cư nhiên ngay cả một khối linh thạch cũng không có.
Mà lúc này đây, cũng bởi vì Bạch Lăng Hàm đột nhiên nói mình muốn đi Lôi Minh động phủ thí luyện. Nhưng danh ngạch trong tông môn sớm đã định ra, nguyên chủ liền chạy tới hạ độc đồ đệ của mình, như vậy, có thể đem danh ngạch của Phong Hề Hành đưa cho Bạch Lăng Hàm.
Trùng hợp, lúc này Lâm Sơ Vân liền xuyên qua.
Lâm Sơ Vân xem xong ký ức vừa tức vừa chua xót. Nếu nguyên chủ ở trước mặt y, có thể y sẽ không khắc chế được mà trực tiếp đánh hắn một trận.
Ký ức đến đây liền kết thúc, Lâm Sơ Vân cũng dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại.
Y cảm giác được thân thể hình như có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng. Chần chờ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Phong Hề Hành đang rơi vào trên người mình.
Phức tạp và.....Nhẫn nhịn.
Lâm Sơ Vân sửng sốt một giây. Trong nháy mắt nhớ tới, mình trước khi hôn mê, chính là đầu óc nóng lên, liền uống ly trà kia. Không phải là mình cũng tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?!
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân vội vàng đứng dậy, sau đó...…
Ngã chổng vó lên trời.
Lâm Sơ Vân: “...”
Phong Hề Hành: “...”
Lại đứng dậy một lần nữa, sau đó...... Chổng vó.
Lâm Sơ Vân bất động, y chần chờ, thật cẩn thận, cúi đầu nhìn thoáng qua mình.
Đen tuyền, lông xù xù, phấn nộn nộn, cùng với......Nhìn cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy ở trước mắt, Lâm Sơ Vân không nhịn được, một móng vuốt hô lên.
Sau đó, y trực tiếp meo một tiếng.
Lâm Sơ Vân cứng đờ.
Y vừa meo à? Có phải y vừa meo hay không?? Y thực sự meo meo sao?!!!
Cho nên, tại sao y lại kêu ra tiếng mèo!!!
Lâm Sơ Vân hoàn toàn xù lông, nhìn Phong Hề Hành ——
“Meo meo meo meo meo!!”
—Đây là có chuyện gì?!
“Meo meo meo meo meo meo!!”
—Tại sao ta lại kêu meo meo!!
“Meo meo meo meo meo meo meo?!!”
—Ta thật sự biến thành một con mèo?!!
“Meo...”
—Ta…
Lâm Sơ Vân trầm mặc, co lại thành một đoàn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Phong Hề Hành nhìn cục bột đen trên giường, hơi hơi nhướng mày.
Vừa rồi còn rất tinh thần, hiện tại giống như bị mưa làm ướt, điếc kéo chóp tai, cái đuôi gắt gao vòng quanh mình, triệt để co lại thành một quả bóng mềm mại.
Hắn còn thật sự không biết, vị sư tôn lãnh tâm lãnh huyết kia của mình, cư nhiên còn có một mặt đáng yêu như vậy. Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Lâm Sơ Vân sẽ đột nhiên tự mình uống độc trà.
Đúng vậy, Phong Hề Hành biết chén trà kia có độc, bởi vì hắn đã trải qua một lần.
Kiếp trước, hắn bởi vì tin lầm Lâm Sơ Vân mà uống chén đấy, sau đó tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng thất thủ dưới linh đài, sa đọa thành ma. Thời gian mấy trăm năm sau đó, Phong Hề Hành không lúc nào là không chống lại ma khí ăn mòn. Mãi cho đến cuối cùng Phong Hề Hành từ bỏ, tùy ý ma khí khống chế chính mình, hủy diệt toàn bộ Tu Chân giới.
Thời điểm thiên kiếp bổ xuống, Phong Hề Hành cơ hồ không cảm giác được đau đớn. Hắn chỉ là nghĩ: Mình rốt cục có thể ngủ một giấc thật ngon.
Đáng tiếc hắn lại một lần nữa mở mắt ra, còn trở về cái ngày mình bị "Lâm Sơ Vân" hãm hại.
Lâm Sơ Vân.
Chỉ là cần niệm cái tên này, Phong Hề Hành liền sắp không áp chế được hận ý trong lòng. Hắn tự nhận mình làm đệ tử, chưa bao giờ có lỗi với vị sư tôn này. Cho dù Lâm Sơ Vân mặc kệ hắn không hỏi, hắn cũng chưa từng có nửa câu oán hận.
Nhưng chỉ vì lấy danh ngạch đưa cho Bạch Lăng, Lâm Sơ Vân liền có thể không chút do dự mà hạ độc hắn.
Chỉ là vì một cái danh ngạch mà thôi…
Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên một mảnh đỏ đậm, ánh mắt nhìn cục bột đen trên giường trở nên lạnh băng.
Hiện tại Lâm Sơ Vân tự mình uống độc trà, mất đi toàn bộ linh lực, hắn hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động mà giải quyết kẻ thù này. Dù sao Lâm Sơ Vân đã đoạn tuyệt liên hệ với mọi người, mất tích vài năm cũng sẽ không có người phát hiện.
Càng sẽ không có người hoài nghi, hắn là đệ tử thân truyền còn chưa kết đan.
Nhiệt độ phòng không ngừng hạ thấp, tay Phong Hề Hành chậm rãi tới gần Lâm Sơ Vân trên giường. Vô số băng sương theo động tác của hắn, từng chút từng chút đóng băng toàn bộ giường, chậm rãi tới gần cục bột đen ở giữa.
Ngay khi đầu ngón tay Phong Hề Hành sắp chạm vào Lâm Sơ Vân, một cái đuôi mềm mại đột nhiên quét qua cổ tay hắn.
Ngứa, lông xù xù, còn mang theo một tia ấm áp.
Động tác của Phong Hề Hành đột nhiên ngừng lại.
Cục bột đen trên giường vẫn im lặng co lại thành một đoàn, nhưng mà cái đuôi nhỏ phía sau, không biết từ khi nào nghịch ngợm chạy ra, lắc lư từ bên này sang bên kia rất sinh động.
Lại nói tiếp, Lâm Sơ Vân trở thành con mèo đen này, toàn thân toàn thân đều là màu đen, chỉ có bốn móng vuốt cùng chóp đuôi có một chút màu trắng.
Hắn nhìn Lâm • cục bột đen • Sơ Vân không có nửa điểm cảnh giác ở trước mặt, hơi hơi híp mắt, huyết sắc trong mắt dần dần rút đi, băng trên giường cũng dừng lại.
Mặc dù biết đây chỉ là biểu hiện giả dối, nhưng Phong Hề Hành lại quỷ dị không xuống tay được. Trầm mặc nhìn Lâm Sơ Vân một lúc lâu, Phong Hề Hành nhướng mày, khóe môi nhếch lên ý cười.
Nếu không xuống tay được, vậy trước tiên lưu lại cái mạng này. Dù sao ngày sau muốn động thủ, chỉ là phiền toái một chút mà thôi.
Còn bây giờ …
Lâm Sơ Vân còn đang tự bế, liền cảm giác được mình đột nhiên lơ lửng. Y sợ tới mức nháy mắt tạc mao, hoảng loạn ngẩng đầu, liền thấy mặt Phong Hề Hành cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Lông tơ mềm mại dưới bụng, cảm giác được một trận xúc cảm ấm áp, còn có dòng khí yếu ớt lướt qua.
Mãi cho đến khi Phong Hề Hành ngẩng đầu lên, Lâm Sơ Vân cũng không lấy lại tinh thần.
Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?
Tiểu đồ đệ ôm y lên, sau đó... Và rồi... Lâm Sơ Vân nghĩ không nổi nữa. Hiện tại y vạn phần cảm thấy may mắn, mình chỉ là một con mèo đen thui, cho dù có đỏ mặt thế nào cũng sẽ không bị phát hiện.
Nhìn Phong Hề Hành dường như còn muốn làm lại lần nữa, Lâm Sơ Vân giơ một móng vuốt, trực tiếp vỗ lên mặt Phong Hề Hành, xù lông lớn tiếng kêu to: “ Meo meo meo meo meo!”
—Nghiệt đồ, mau đem ta buông xuống!!!
Ngoài dự liệu chính là, Phong Hề Hành thật sự ngoan ngoãn thả y xuống. Lâm Sơ Vân nghi hoặc ngẩng đầu, chẳng lẽ Phong Hề Hành có thể nghe hiểu lời y nói?
"Thực xin lỗi, sư tôn." Phong Hề Hành nửa quỳ ở bên giường, vẻ mặt mang theo một tia áy náy, “Sư tôn thật sự là quá đáng yêu, đồ nhi nhất thời không nhịn được, thỉnh sư tôn trách phạt.”
Phong Hề Hành cúi đầu, một cái dây cột tóc màu xám từ bên mặt hắn rơi xuống, sau đó lắc lư trước mắt Lâm Sơ Vân…
Lâm Sơ Vân nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, nhẫn, nhịn không được a! Lâm Sơ Vân tuyệt vọng phát hiện, y không chỉ bề ngoài biến thành mèo, ngay cả bản năng cũng bị ảnh hưởng. Hiện tại chỉ cần nhìn thấy mảnh vải lay động, liền rất muốn nhào tới cắn.
Cho nên nói, này thật sự không thể trách y.
Lâm Sơ Vân ngậm một góc dây cột tóc của Phong Hề Hành, nghiêm túc sám hối một hơi.
Tất cả đều là do dây cột tóc động tay trước.
Phong Hề Hành cảm giác được trên đầu có động tĩnh, nghi hoặc ngẩng đầu. Lâm Sơ Vân không kịp phản ứng, tiện thể bị dây cột tóc nhấc lên. Y theo bản năng muốn kêu, vừa cúi đầu liền nhìn thấy khoảng cách giữa mình và mặt đất.
Mặc dù độ cao chỉ khoảng 1m, nhưng đối với một con mèo con mà nói, đó cũng quá cao rồi!!!
Lâm Sơ Vân luống cuống tay chân... Được rồi, móng vuốt cào loạn, vùng vẫy trên vai Phong Hề Hành, ý đồ tìm cho mình một điểm dừng chân.
Trước đó đã nhắc tới, dây buộc tóc của Phong Hề Hành vốn đã ở bên bờ đứt gãy. Nếu Lâm Sơ Vân chỉ yên lặng treo, nó còn có thể chống đỡ thêm một hồi, nhưng mà dưới sự giãy giụa kịch liệt của Lâm Sơ Vân, dây buộc tóc chỉ có thể bất đắc dĩ "Phựt" một tiếng, đứt thành hai đoạn.
Lâm Sơ Vân chỉ kịp meo một tiếng, đã được Phong Hề Hành tiếp ở trong lòng bàn tay. Toàn bộ cơ thể mèo co thành một khối lông, trong đôi mắt mèo to lớn tràn đầy sợ hãi sau khi kinh hoảng.
"...... Sư tôn?" Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đè xuống ý cười trong mắt, mới lại thấp giọng gọi một tiếng, thừa dịp Lâm Sơ Vân không chú ý, duỗi tay sờ soạng thêm hai cái, “Ngài...... Có thể biến trở về tới sao?”
Lâm Sơ Vân dần dần phục hồi tinh thần, hoàn toàn không chú ý tới thiếu niên trước mắt lại lén lút sờ trộm mình. Nghe được Phong Hề Hành hỏi, đôi mắt xanh biếc tràn đầy mất mát, thấp giọng "Meo" một tiếng, lắc lắc đầu.
Chuyện y biến thành mèo, phỏng chừng là có liên quan đến ly trà độc kia. Nhưng vấn đề là, nguyên chủ cũng không biết độc kia là độc gì, tất cả mọi thứ đều là do gã trung niên kia chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, cả người Lâm Sơ Vân trầm xuống. Y hiện tại hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, nguyên chủ cùng những người khác có quan hệ không tốt, ngay cả một người xin giúp đỡ cũng không có.
Chẳng lẽ, cứ như vậy mãi làm một con mèo???
Bốn móng vuốt của Lâm Sơ Vân mở ra, toàn bộ cơ thể ở lòng bàn tay Phong Hề Hành quánh thành một cái bánh mèo.
Trái ngược với tâm trạng của Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành rất hài lòng với tình hình hiện tại. Dù sao, nếu Lâm Sơ Vân biến trở về hình người, hắn nhất định sẽ không nương tay.
Ít nhất, cũng phải chờ sau khi hắn cảm thấy mỹ mãn, Lâm Sơ Vân mới có thể chết.
"Sư tôn đừng nóng vội." Phong Hề Hành thấp giọng trấn an nói, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên đỉnh đầu mèo con, “Có thể qua vài ngày là tốt rồi.”
Lâm Sơ Vân một bên cảm thấy bị sờ đầu rất kỳ quái, một bên lại cảm giác sờ đầu thật thoải mái, thoải mái đến mức y muốn đánh khò khè.
Tiếng ngáy sữa của mèo con ở trong phòng nhanh chóng vang lên, động tác cọ ngón tay Phong Hề Hành của Lâm Sơ Vân mạnh mẽ dừng lại. Trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, quay đầu đi một góc, ngồi xổm tự bế.
.............…